Chương trước
Chương sau
"Sao lại không tính! Lâm Nhất sư huynh từng chính miệng thừa nhận ở đảo Thiên Thủy, huynh ấy đã liều chết cứu đại sư tỷ từ tay Lôi Ưng đấy."

"Thế huynh ấy có tham gia thi đấu xếp hạng thứ bậc cho chúng ta không?"

Sau cơn kinh ngạc, trong đám người vang lên tiếng bàn luận sôi nổi, mọi người bàn tán không ngừng.

Lâm Nhất chỉ mới tới Phù Vân kiếm tông một thời gian ngắn, nói đúng ra thì mới có nửa năm, mà khí chất trên người hắn rõ ràng khác hẳn mọi người.

Trông không có vẻ sẽ ở Phù Vân kiếm tông lâu dài. Lòng trung thành của hắn dành cho Phù Vân kiếm tông, rốt cuộc là như nào, mọi người vẫn còn khá bất an. Lâm Nhất thành công đột phá Thất hoa

tụ đỉnh, đương nhiên các đệ tử Phù Vân kiếm tông rất tự hào về hắn.

Nhưng nếu bản thân hắn không coi mình là đệ tử của Phù Vân kiếm tông, vậy thì phần tự hào này lại có vẻ hơi xấu hổ.

May mà hắn có trận chiến ở đảo Thiên Thủy, nên cũng coi như rõ ràng, sự việc cũng chưa qua lâu mấy.

Mọi người vẫn rất phấn khởi, nét mặt hưng phấn khó mà giấu được.

Trên trời đổ xuống thác nước ánh sao, sau khi duy trì nửa canh giờ, cuối cùng nó dần yếu đi. Đợi đến khi một tia sáng cuối cùng rơi lên người Diệp Viễn, khe nứt trên trời từ từ khép lại, màn đêm biến mất.

Uỳnh!

Ánh mặt trời rực rỡ rơi xuống người Lâm Nhất, lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

Thực ra hiện giờ vẫn đang là ban ngày, sau khi bầu trời nứt ra, dị tượng màn đêm mới xuất hiện.

Trời, không phải tối thật.

Ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Nhất mặc một bộ thanh sam, trông thoải mái mà sạch sẽ. Đôi mắt đang nhắm của hắn, lúc này chợt mở ra, kim quang sáng chói bay ra từ trong mắt, giống như hai đạo kiếm quang xuyên thủng hư không.

Vùt

Thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân Lâm Nhất đều nhẹ nhàng sảng khoái.

Sướng!

Đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời khiêm tốn, cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết hừng hực, đại trượng phu cũng chỉ thế này thôi.


Trước tiên thử xem Thất hoa tụ đỉnh, có gì huyền diệu. Lâm Nhất suy nghĩ một lát, sau đó song quyền hợp thành chữ thập để

trước ngực, ngay sau đó, bảy đóa hoa Tỉnh Ma trong bảy đại khí hải trong cơ thể đồng thời cháy lên.

Ẩm!

Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ trong cơ thể, trên người hắn tràn ngập sắc bén, bễ nghễ bát phương.

Hắn đứng trên đỉnh núi đó, tựa như thần minh tại thế, hào quang tỏa ra từ hắn làm mọi người không mở mắt nổi.

"Thất hoa tụ đỉnh!" Hiện trường sôi sục phấn khích, tiếng kinh ngạc vang lên không dứt, đây chính là Thất hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết, được chứng kiến tận mắt như
này, cũng coi như gặp may mắn lớn trong đời rồi.

Bọn họ đã nhìn thấy truyền thuyết rồi, bọn họ đã được chứng kiến sự ra đời của huyền thoại.

Rất nhiều năm về sau, cảnh tượng này vẫn sẽ là hình ảnh cả đời khó quên của các đệ tử Phù Vân kiếm tông.

"Thành công thật rồi!"

Giang Ly Trần nghiến răng nghiến lợi, run lập cập, không dám nói gì. Cmn, rốt cuộc quái vật này lòi ra từ đâu vậy?

Hắn ta chỉ mới rời khỏi Phù Vân kiếm tông hơn nửa năm, thế mà sau khi trở về đã xuất hiện một đối thủ mạnh như này, người là đại sư huynh như hắn ta đúng là chẳng có tí cảm giác tồn tại nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.