Chương trước
Chương sau
Thế sao?

Lâm Nhất ngẩng đầu liếc nhìn nàng ấy, biểu cảm hơi sững sờ. Nữ tử này biết quá nhiều chuyện của mình, thật sự không giấu được nàng ấy điều gì.

"Đúng." Lâm Nhất hờ hững đáp lại rồi rút tay về, xoa nhẹ hai tay.

Trong lòng Lâm Nhất gợn sóng. Ngón tay của đối phương nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn mấy cái nhu tình như nước, khiến trái tim hắn rộn ràng.

"Ta chưa bao giờ nói xấu công tử Táng Hoa, ta cũng không gánh nổi những nợ đào hoa do hắn gây ra."

Dưới đấu nạp lụa trắng, dường như Lạc Hoa đang mỉm cười nhưng lời nói lại lạnh lùng khiến người ta rùng mình.

Lâm Nhất cười chua chát. Quả nhiên là cố ý, có vẻ Diệp Tử Lăng đã tìm nàng ấy hỏi tin tức của công tử Táng Hoa.

Viuf Viu! Viul Chao ôi! Chao ôi! Chao ôiI Từng tràng âm thanh xé rách hư không vang lên, chưởng môn Phù Vân dẫn

đầu các trưởng lão chấp pháp trong tông môn bay tới từ xa giống như tia chớp. Trên người ai nấy đều tràn ngập kiếm ý vô tận, hàn quang lạnh thấu xương.

Mọi người đều bị thu hút nhìn qua, Lâm Nhất vội vàng đổi đề tài, nói: "Ta cứ tưởng lần này cô nương Lạc Hoa sẽ không tới khi núi Tinh Lăng mở cửa, nào

ngờ.

"Lâm huynh sắp đột phá Thất Hoa Tụ Đỉnh, sao ta không tới cho được?"

Lạc Hoa cười khẽ, hiển nhiên không thực sự tức giận, nhưng sau đó lại bổ sung thêm: "Nhưng có rất nhiều chuyện huynh không ngờ tới đâu..."

Thất Hoa Tụ Đỉnh!

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Lâm Nhất lại trở nên nặng nề, mặc dù bây giờ hắn đã luyện được Thánh thể Thương Long, cũng nuốt chửng Huyết Diệm Long Văn Kim khiến thân xác có thể sánh ngang với Thánh khí trăm văn. Nhưng suy cho cùng, Thất Hoa Tụ Đỉnh... có những nguy hiểm mà người bình thường khó mà tưởng tượng được.

Sau thời thượng cổ, biết bao thiên tài và yêu nghiệt tiếng tăm lừng lãy đều muốn đột phá cảnh giới vô thượng Thiên Phách.

Nhưng hầu như tất cả đều mất mạng bởi kiếp này, rất hiếm có trường hợp. ngoại lệ.

Nhiều thiên tài của thế gia thánh giả cũng không dám có suy nghĩ này, nhưng Lâm Nhất, một kiếm khách đến từ hạ giới lại có dã tâm như vậy.

"Huynh nắm chắc được mấy phần?”

Lạc Hoa hỏi ra.

"Làm hết khả năng, tuân theo số mệnh... Thôi kệ đi, tốt hơn vẫn không nên nghe. Cho dù ông trời muốn diệt ta, ta nhất định sẽ thành công trong lần đột phát Thất Hoa Tụ Đỉnh này."

Trong mắt Lâm Nhất dâng trào chấp niệm rạng rõ vô cùng, phong mang cuồn cuộn giữa ấn đường, không hề tỏ ra hèn nhát hay sợ hãi.

"Mở núi!"

Một giọng nói chính khí và hào hùng vang vọng khắp đất trời.

Chưởng môn Phù Vân dẫn đầu bảy trưởng lão chấp pháp, kiếm ý trên người ông ấy bùng cháy như ngọn lửa. Trong phút chốc, mặt đất rung chuyển, núi non đều phải cúi đầu trước kiếm ý này.

Giờ phút này, sắc mặt của tất cả đệ tử đều trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Núi Tỉnh Linh là linh hồn của một tông môn, muốn mở núi thì phải hao tổn căn cơ của linh mạch trấn núi.

Ngắn thì phải mất mấy năm, nhiều thì hơn chục năm cũng chưa thể khôi phục nổi.

Chưởng môn Phù Vân và bảy trưởng lão khác, mỗi người ngưng kết các ấn ký khác nhau, cảnh tượng thay đổi giữa mười ngón tay không ngừng rung lắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.