Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được cái nhìn không thân thiện của Giang Ly Trần.

Nhất là lúc hắn tới gần Diệp Tử Lăng, dường như đối phương cũng không che giấu nhiều lắm, cố ý tăng thêm sự lạnh lùng trong mắt.

Đại sư huynh, ngươi oai phong ghê! Lâm Nhất thầm cười giễu cợt, chẳng thèm nhìn đối phương, hắn không nhìn hắn nhưng Phùng Chương ở một bên lại tươi cười, khẽ nói: "Lâm Nhất, hình như

đại sư huynh rất có ý kiến về huynh."

Cả hai coi như không đánh thì không quen, nhất là sau trận chiến trên đảo Thiên Thủy, hai người họ trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Lúc chào hỏi có thể gọi thẳng tên riêng.

Lâm Nhất cười ngượng ngùng, tên nhóc này quả nhiên đang làm gì đó, trên mặt đối phương lộ ý giều cợt, còn nháy mắt với hắn.

"Có ý kiến thì đã làm sao? Người cứu sư tỷ trên đảo Thiên Thủy là Lâm Nhất chứ không phải hắn ta."

Tính tình Lưu Thanh Nghiêm bộc trực, cười lớn nói. Mọi người trong Phù Vân Kiếm tông đều biết ai có ý chút ý tứ thế nào với sư tỷ Diệp Tử Lăng, nhưng hầu hết đều thầm ngưỡng mộ và yêu mến chứ không

dám thể hiện ra ngoài, cũng tự biết mình không xứng với Diệp Tử Lăng.

Nếu phải lựa chọn, Lưu Thanh Nghiêm nhất định sẽ ủng hộ Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng ở bên nhau.

Trước đây khi Lâm Nhất đi vắng, Giang Ly Trần ỷ vào thân đại sư huynh mà thường xuyên tiếp xúc Diệp Tử Lăng.

Lưu Thanh Nghiêm đã thầm ngứa mắt từ lâu, hiếm thấy đối phương bị thua thiệt, dĩ nhiên hẳn ta vui vẻ rồi.

Ngươi cũng đang giở trò! Lâm Nhất trừng mắt với đối phương, Lưu Thanh Nghiêm đã hiểu tính tình Lâm Nhất từ lâu, biết thật ra bản chất của đối phương khá dễ gần, cho nên hắn

†a vẫn trêu đùa được như vậy.

Hắn ta không hề hoảng sợ mà cười nói: "Ta có nói sai đâu, mọi người đều ủng hộ huynh!"

"Đúng vậy, đúng vậy, hắn ta có ý kiến gì chứ? Sư tỷ chưa bao giờ nói thích gật đầu. Nàng ấy cảm thấy các sư huynh nói rất đúng. Vân sư huynh lợi hại như vậy, không ai có thể so sánh được.

Tất cả đều đang giở trò!

Lâm Nhất cười xấu hổ, không dám hó hé câu nào, bởi vì hắn thật sự sợ Diệp Tử Lăng hiểu lầm gì đó.

Không ngờ Diệp Tử Lăng lại rất bình tĩnh, hờ hững nói: "Các ngươi nhàm chán ghê."

"Đã nghe thấy chưa? Các ngươi rất nhàm chán." Lâm Nhất liếc nhìn xung quanh rồi cười khẽ.

Lúc này, hắn cảm nhận được một ánh nhìn quen thuộc, Lạc Hoa mặc áo trắng, đội đấu nạp màu trắng ở phía xa, đang ngẩng đầu nhìn hắn.

Lạc Hoa luôn có một loại khí chất thần bí bao phủ trên người, che mặt bằng lụa trắng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đẹp tuyệt trần kia.

Nàng ấy đứng trên mặt hồ, cách ly với thế giới, khiến người khác không dám đến gần hay khinh nhờn, còn tỏ ra khá hèn mọn một cách vô cớ.

"Ta đi xuống một chút." Lâm Nhất hiểu được ánh mắt này, đối phương bảo hắn qua đó. "Ha ha, Vân sư huynh, dẫn ta đi cùng với."

Không ngờ hắn vừa mới động đậy, Tiểu Vũ Nhược đã đi tới, nắm lấy cánh tay Lâm Nhất, nháy mắt cười nói.

Lâm Nhất thầm cười khổ, con nhóc này trở nên thông minh hơn rồi, biết cách chắn tình địch thay sư tỷ.

Nhưng ta thực sự không có ý đó.

"Buông tay." Sắc mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, trừng mắt với Vũ Nhược, trầm giọng nói: "Đừng không biết lớn nhỏ."

Tiểu Vũ Nhược thấy Diệp Tử Lăng có vẻ rất tức giận, nhát gan buông tay ra, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất. Lâm Nhất sờ đầu nàng ấy an ủi, sau đó gật đầu với Diệp Tử Lăng rồi đi qua đó.

Một lúc sau, hắn đã đến bên cạnh Lạc Hoa.

Mỗi hành động của hắn đều thu hút sự chú ý, trong chốc lát mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

"Sư tỷ, Vân sư huynh đi qua đó rồi, chắc không trở lại đâu." Tiểu Vũ Nhược bất mãn nói.

Sắc mặt Diệp Tử Lăng không thay đổi, bình tĩnh nói: "Mắc mớ gì tới ta?" "Ôi trời ơi, họ đang nắm tay nhau!" Tiểu Vũ Nhược bỗng nhiên hú hét, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bây giờ không chỉ có Phùng Chương cùng Lưu Thanh Nghiêm thấy tò mò, mà Diệp Tử Lăng cũng không khỏi hơi biến sắc, quay đầu nhìn sang.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn qua đó, không chỉ có đệ tử của Phù Vân Kiếm tông, mà trong mắt các trưởng lão cũng tràn đầy ngạc nhiên. Họ biết khá rõ Lạc Hoa này có lai lịch gì.

"Cái quái gì vậy?"

Khóe miệng Giang Ly Trần co rút. Mị lực của thăng nhãi này cũng quá lớn đi.

Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm bị sốc đến độ không khép được miệng, trong lòng chấn động không thôi. Thật đáng sợ, Lâm Nhất giấu kín ghê, ngay cả Lạc Hoa cũng bị hắn cưa đổ.

"Hừ, ta không thích Vân sư huynh nữa."

Tiểu Vũ Nhược ấm ức nói.

Trong mắt Diệp Tử Lăng thoáng hiện vẻ lạ thường, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của nàng ta, mặc dù nàng ta không có suy nghĩ gì về Lâm Nhất.

Nhưng nhìn cảnh này, tận sâu thâm tâm vẫn thấy hơi kỳ quái. Hai người họ lại trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?

Dưới cái nhìn của mọi người, Lạc Hoa không kiêng kị bao nhiêu, hoặc là nàng ấy chẳng thèm để ý.

Bàn tay của nàng ấy rất đẹp, duỗi ra từ ống tay áo trắng tinh, mềm mại hơn mây trắng trên bầu trời, ngón tay hơi lạnh, toát ra cảm giác lạnh lẽo.

Lâm Nhất đã không còn bình tĩnh nổi nữa. Mối quan hệ của họ vẫn chưa đến mức này.

"Ừm, cô nương Lạc Hoa...'Lâm Nhất ho khan vài tiếng muốn rút tay lại, lại phát hiện ngón tay đối phương tưởng chừng như mềm mại, kỳ thực lại rất khoẻ.

"Đây là gì?"

Lạc Hoa nhìn chằm chằm vào sợi tóc đen quấn quanh ngón tay út của hắn và tò mò hỏi.

Nét mặt Lâm Nhất bình tĩnh và mỉm cười nói: 'Bí mật. Cô nương Lạc Hoa nên buông tay rồi..."

"Đây là sợi tơ tình, huynh từng nói cho ta biết, sau khi luân hồi đau đớn, thân này sẽ gặp người ở đâu, là nàng ấy hả?” Giọng Lạc Hoa lảnh lót, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nàng ấy hẳn rất thích huynh, chém đứt thiên hạ nhưng không thể cắt đứt sợi tơ tình này, đúng chứ?:

Nàng nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mờ mịt khiến người ta nảy sinh tâm tư khó xác định.

Không biết nàng ấy đang tự hỏi mình hay đang hỏi Lâm Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.