Chương trước
Chương sau
Chẳng qua trên con đường thông thiên rộng lớn này không có mấy người có thể làm được thôi... Mình cũng thế, La Chấn thầm thở dài trong lòng.

“Đại ca, đó là gì vậy?”

Vào lúc này, Tần Lâm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi La Chấn, hắn ta nhìn thấy trong tay giới tử Thiên Càn xuất hiện một chiếc bảo kính.

La Chấn khẽ nheo mắt nhìn thật kĩ, sau đó không khỏi nghẹn ngào thốt lên: “Hồi Quang Bảo Giám!”

Đó là một loại bí bảo có thể tái hiện lại những gì vừa xảy ra trước đó, khá giống với quay ngược thời gian, vô cùng thần kì.

Có điều hạn chế rất lớn, hình ảnh mà hắn ta muốn tái hiện phải cần có dao động năng lượng mãnh liệt mới thành công. Nếu như quá yếu, hình ảnh sẽ không thể xuất hiện, nếu thời gian quá dài thì cũng không thể tái hiện.

Vèo! Vèo! Vèo!

Sau khi Hồi Quang Bảo Giám được khởi động, phía trước mặt lập tức hiện lên vô số hình ảnh, đa số hình ảnh đều rất mờ. Trước khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Thiên, chỉ có hình ảnh khi hắn đỡ chiêu Huyền Lôi song kiếm hợp lực mới khá rõ, dị tượng đáng kinh ngạc lúc đó được tái hiện gần như hoàn mỹ.

“Đây là?”

Vẻ ngạc nhiên loé qua trong mắt giới tử Thiên Càn, mặt hơi biến sắc, hắn ta cố định hình ảnh lại.

Vèo!

Hắn ta lập tức bay lên không trung, nhìn Lâm Nhất dùng thánh giáp Thương Long ngăn lại Huyền Lôi song kiếm trong hình ảnh.

Giới tử Thần U và Huyền Long cũng theo sau, ba người đồng loạt nhìn về phía ngực Lâm Nhất. Ở nơi đó toả ra ánh sáng thần văn, nhìn kĩ sẽ thấy uy lực thần văn đến từ một cây xương sườn trên ngực hắn.

“Bảo cốt Thương Long!”

Cả ba người đều kinh ngạc, nghĩ thầm hoá ra là vậy, thảo nào tên rác rưởi hạ giới này lại có thể thắng Huyền Lôi song kiếm.

Ngay sau đó trong mắt họ lộ ra vẻ khao khát, không ngờ cơ duyên trên Tạo Hoá của bảo điện Thương Long lại là một chiếc bảo cốt Thương Long, điều này thật bất ngờ.

Giới tử Thiên Càn lạnh lùng lên tiếng: “Người này không thể giữ lại!”

Đêm, trăng tròn lẻ loi.

Mặt trời và mặt trăng ở con đường thông thiên to hơn ở hạ giới rất nhiều. Nó to như một ngọn núi nhưng lại cách xa vô tận.

Cảm giác này rất lạ, nếu như nhìn quá lâu sẽ mang lại cho người đang ngắm trăng cảm xúc nhỏ bé thấp hèn.

Lúc này, cao nguyên Hoàng Sa, Lâm Nhất đang ngồi thẳng trên một tảng đá lớn, khoác trên mình ánh trăng màu bạc.

Mái tóc dài của hắn xoã tung như thác nước, mỗi sợi tóc đều toả sáng lấp lánh, bộ quần áo xanh phát sáng trông có vẻ thần thánh và sâu thẳm trong bóng đêm, mang lại cho người ta cảm giác rất êm dịu.

Sau lưng Lâm Nhất có một hư ảnh Ngân Sí Thần Nhân, rất giống với hư ảnh mà Vũ Hạo Thiên tạo ra ngày hôm đó.

Nhưng lại có khác biệt rõ rệt, trong đôi mắt sâu thẳm của Ngân Sí Thần Nhân này không có bất cứ tia ma quang nào, chỉ có một ngọn lửa bạc nở rộ như hoa, chập chờn theo gió.

Lâm Nhất ngồi trên tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, tay thỉnh thoảng kết thủ ấn cổ xưa.

Bùi Tuyết và ngựa Huyết Long ở cách đó không xa đang lẳng lặng canh gác, trong mắt Bùi Tuyết có chút tò mò, có chút lo âu, cũng có chút tức giận.

Sau khi tự ý đưa nàng ta đi, trên đường Lâm Nhất không nói câu nào với nàng ta, chỉ tập trung cưỡi ngựa.

Sau khi vất vả lắm mới dừng lại, hắn vẫn một mình tu luyện, hơn nữa còn không cho nàng ta đi.

Một khi nàng ta có ý muốn đi, con mèo kia sẽ nhìn chằm chằm vào nàng ta bằng ánh mắt rất bỉ ổi, khiến nàng ta không được tự nhiên cho lắm.

Soạt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.