Chương trước
Chương sau


“Truyền thuyết nói rằng ở cảnh giới Thiên Phách, nếu thực lực đủ mạnh, khi đến Thiên Phách tầng năm và độ kiếp sẽ có hoa Tinh Ma giáng lâm. Nếu như có thể thu phục hoa này, trồng nó vào vùng khí hải sẽ có thể làm cho khí hải biến thành động thiên. Khi thi triển hoa Tinh Ma đến cực hạn, có thể tạo ra những dị tượng này”.

“Họ chính là giới tử trong truyền thuyết sao...”

Cao nguyên Hoàng Sa bắt đầu trở nên nhốn nháo vì ba người này. Có người đưa ra nghi vấn, mơ hồ đoán được lai lịch của những người này, cảm thấy tê cả da đầu.

Bình thường không thể gặp những người ở đẳng cấp này đâu, không ngờ hôm nay lại được gặp ba người một lúc.

Sau khi biết chắc rằng Bùi Tuyết đang ở đây, ba người họ đã điên cuồng chạy tới đây, điều động chân nguyên đến cực hạn.

Ánh sáng lập loè như đang dịch chuyển tức thời, ba bóng dáng xuất hiện bên cạnh Mạc Huyền và Hàn Lôi.

Ầm!

Khi nhìn thấy vết thương trên người Huyền Lôi song kiếm, một người trong số đó lập tức phóng thích sát ý kinh thiên động địa, luồng sát ý ấy làm cho xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

Hàn ý vô tận toả ra từ trên người hắn ta, sương lạnh điên cuồng lan rộng ra từ dưới mặt đất.

“Chạy mau!”

Mọi người sợ tái cả mặt, nhanh chóng bỏ chạy, nhưng họ không dám lùi ra xa, bởi vì người nọ ngoái đầu nhìn họ, chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến người ta rùng mình, run lẩy bẩy, đó là một lời cảnh cáo âm thầm.

“Ai đã làm các ngươi bị thương? Nữ nhân đó sao?”

Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ trong miệng người nọ, mặt hắn ta như phủ một lớp băng, sắc mặt cực kì u ám.

“Là Lâm Nhất!”

Mạc Huyền quỳ một chân xuống, không dám ngẩng đầu.

Hàn Lôi giải thích sơ lược qua một lần những gì đã xảy ra với đôi môi run rẩy.

“Đồ vô dụng!”

Người nọ nổi giận quát.

Giọng hắn ta như sấm chớp, vừa mới lên tiếng, bầu trời cũng run rẩy, khiến người ta thấp thỏm lo sợ.

“Chúng ta có tội, xin công tử trách phạt!”

Mặt mũi Hàn Lôi và Mạc Huyền trở nên trắng bệch, họ vùi đầu xuống đất, không dám thẳng người.

Thiên Càn! Thần U! Huyền Long!

Cách đó xa xa, nhóm người La Chấn trà trộn trong đám đông nhận ra lai lịch của ba người này, vẻ kinh ngạc thoáng hiện qua trong mắt họ.

Điều này quá đáng sợ!

Rốt cuộc Bùi Tuyết đang giữ bảo vật gì mà lại có thể khiến cho giới tử của cả ba Chiến giới cùng nhau đến, quả thật không thể tưởng tượng. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể hoành hành trên con đường thông thiên, không ai cản nổi.

Thậm chí không cần họ ra tay, La Chấn cũng biết sẽ có rất nhiều thủ lĩnh giới vực cấp cao tự nguyện chủ động thần phục họ.

Số lượng tài nguyên mà mười phương chiến giới đã tích luỹ sau nhiều năm quá khủng khiếp, đôi khi chỉ cần lấy ra một ít tạo hoá thôi cũng đủ mạnh hơn rất nhiều so với những truyền thừa bình thường ở con đường thông thiên.

Hắn ta cũng từng có cơ hội nương tựa vào một phương chiến giới, chỉ là hắn ta thích tự do nên mới không chọn.

Lâm Nhất đưa Bùi Tuyết đi khỏi tay Huyền Lôi song kiếm, e rằng đã tạo thành rắc rối rất lớn.

Vừa nghĩ tới đây, vẻ lo âu chợt thoáng qua trong mắt La Chấn, Lâm Nhất hành động còn hơi bốc đồng. Từ đầu hắn ta đã khuyên đối phương đừng manh động, Chiến giới không dễ động.

Giờ thì hay rồi, còn động vào cả ba Chiến giới.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.