Chương trước
Chương sau
Hắn đứng ở nơi xa vẫn cảm nhận được rất nhiều hơi thở đáng sợ, trong đó có không ít yêu thú có thể sánh bằng Hám Thiên Ma Viên.

Thậm chí còn có một hơi thở vô cùng đáng sợ, còn đáng sợ hơn Hám Thiên Ma Viên rất nhiều, nó giấu hơi thở rất kỹ, nhưng lại không giấu đi sát khí.

Ma vân u ám trên trời chính vì nó nên mới dao động, không ngừng di chuyển.

“Có Thú Vương đến ư?”

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp vương giả mà Long Hạo nói được gọi là Thú Vương, hoàn toàn có thực lực sánh với cường giả Thiên Phách.

Nếu hắn gặp phải Thú Vương thì chẳng khác nào phải giao thủ với cường giả Thiên Phách, chưa đến mười chiêu đã mất mạng.

Nếu bây giờ còn tiếp tục đi về phía trước, chỉ cần gặp phải chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Thú triều nghìn năm khó gặp này đúng là đáng sợ, e rằng chiến trận trước mắt chỉ mới là bắt dầu, sau đó có yêu thú Thiên Phách cấp bá chủ xuất hiện, Lâm Nhất cũng sẽ không bất ngờ.

“Vào thành”.

Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đi về phía thành Mộ Kiếm.

Oanh!

Nhưng chưa đi được mấy bước, trong thành đã có mấy bóng người bay lên cao, đi về phía một hướng khác của tường thành.

Những người đó còn rất trẻ, mắt ngọc mày ngài, anh tuấn nổi bật, khí thế cực kỳ đáng sợ. Trên người họ còn có chiến ý sục sôi, chiến ý này dù cách rất xa vẫn có thể khiến người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đủ để người khác không thể dời mắt khỏi bọn họ.

Lâm Nhất dừng bước, hắn nhìn về phía những bóng người vừa dừng lại, dường như bọn họ đặc biệt xuất hiện vì yêu thú cấp bá chủ.

Trên người bọn họ có phong mang tung hoành, cũng không hề giấu đi khí thế kiêu ngạo, cố ý đọ sức với những yêu thú đang gào thét kia.

“Đây là yêu nghiệt tuyệt đỉnh trong bảng Long Vân ư?”, trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nhìn những thiên tài trẻ tuổi tài trí hơn người, có khí thế vô tận trên tường thành, nội tâm Lâm Nhất vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Nhưng những võ giả trong thành thì khác, bọn họ đều nhìn đến mức ngây người, sau khi lấy lại tinh thần, tiếng xôn xao vang lên.

Không ngờ trong thành Mộ Kiếm lại có nhiều yêu nghiệt tuyệt đỉnh đến như thế, trước đó bọn họ không hề nghe thấy tin tức gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện, khiến ai cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Nhưng sau đó mọi người chợt hiểu ra, thú triều nghìn năm khó gặp như thế, e rằng yêu nghiệt tuyệt đỉnh đang lịch luyện trong Lôi Châu đều sẽ không vắng mặt.

Đối với người bình thường, thú triều là một tai hoạ, nhưng với thiên tài yêu nghiệt, đó lại là một cơ hội để lịch luyện rất lớn. Bình thường, dù đi đến dãy núi nguy hiểm nhất cũng không có nhiều cơ hội chém giết như thế.

“Đông người đến quá, đó là đại đệ tử Tần Dương của Huyền Dương Điện, xếp thứ hai mươi ba trong bảng Long Vân kỳ trước! Nghe nói hắn ta đã tu luyện Huyền Dương Công – tuyệt học trấn phái của Huyền Dương Điện tới cảnh giới tầng mười một, khá là đáng sợ”.

“Triệu Phong của Tử Lôi Tông cũng đến rồi, trong bảng Long Vân kỳ trước người này cũng đứng trong ba mươi người mạnh nhất!”

“Tạ Vũ của Thanh Mộc Các cũng đến kìa, lại là một yêu nghiệt trong ba mươi người mạnh nhất, trong lúc xếp bảng Long Vân kỳ trước, người này chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó hắn ta vô cùng nổi bật, rất nhiều cao thủ thế hệ trước đều có ấn tượng sâu sắc với hắn ta”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.