Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất buông tay ra, lùi về phía sau một bước, mười mấy đường long văn di chuyển. Lực lượng Thương Long cổ xưa hội tu trong tay phải, phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.

Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi Tịnh Khởi!

Trong tiếng rồng ngâm còn kèm theo tiếng sấm chấn động đất trời, nắm tay phải mang theo tia điện hung ác đánh lên đầu gấu Ma Nham.

Bịch!

Gấu Ma Nham to lớn bị cú đấm này đánh bay mấy trăm thước. Đầu nó lắc lư mấy cái, có yêu sát màu đen đếm không xuể tựa như bụi đá bay ra.

Giết!

Trong mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, hắn lao nhanh tới, đấm một quyền lên chuôi kiếm Táng Hoa.

Phụt!

Máu tuôn như suối, kiếm Táng Hoa biến thành một tia sáng, xuyên qua vết thương trên thân thể của gấu Ma nham.

Gấu Ma Nham không ngừng gào thét, đánh mạnh tới một đòn, nhưng chỉ làm rách vạt áo của Lâm Nhất, vì Lâm Nhất đã tung người thành một đường vòng cung.

Lâm Nhất rơi xuống sau lưng gấu Ma Nham, đánh ra một chiêu, đón lấy kiếm Táng Hoa vừa đâm thủng ngực gấu Ma Nham.

Ong!

Thân kiếm khẽ rung, có kiếm ý vô tận dao động, kiếm và Lâm Nhất tâm linh tương thông, vào khoảnh khắc hắn cầm lấy chuôi kiếm, cảm giác huyết mạch tương liên lại xuất hiện một lần nữa.

“Tinh Thần Đại Bạo!”

Không đợi gấu Ma Nham xoay người, một quả lôi cầu màu tím chói mắt như ngôi sao đã đánh lên đầu nó.

Phụt!

Nó vốn đã bị Lâm Nhất đấm vào đầu, bây giờ lại bị quả lôi cầu của Lâm Nhất đánh trúng, đầu nó lập tức nổ tung.

Thân thể mất đầu của gấu Ma Nham ngã ầm xuống đất, nó không ngừng mất đi sức sống, những luồng sát khí màu đen lăn lộn tựa như khói mù rồi biến mất.

Sau khi gấu Ma Nham chết đi, Lâm Nhất thả lỏng tinh thần được một chút, vùng Tử Phủ có một dòng nước ấm dâng lên, sau đó, dòng nước ấm này đã tràn ngập cả người hắn, khiến hắn cảm thấy rất ấm áp và thoải mái.

Chân Nguyên dịch màu bạc ngưng tụ từ vùng Tử Phủ không ngừng sôi trào, trở nên cô đặc gấp mấy lần.

Chân nguyên màu bạc trông như nước trong trước đây đã trở nên giống như thuỷ ngân, chất lỏng thuần tuý trở nên đặc sệt, bề ngoài sáng bóng đến mức chói mắt, thay đổi từ trong ra ngoài.

“Đột phá?”

Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, tu vi nằm trong dự đoán của hắn, đã đạt tới Âm Dương đại thành.

So với Âm Dương tiểu thành, chân nguyên của Âm Dương đại thành thật sự đã xảy ra thay đổi đúng như lời đồn.

Tiếc là đột phá hơi muộn, nếu đột phá trong lúc chiến đấu, e rằng không cần sử dụng kiếm ý Bán Bộ thông Linh cũng có thể giết chết gấu Ma Nham này.

Gào! Gào! Gào!

Đúng vào lúc này, cách đó mấy trăm dặm không ngừng truyền đến tiếng thú gào thét. Tiếng thú gào ngưng tụ thành sóng âm, chấn động từ xa đến gần, cách mấy trăm dặm vẫn có thể khiến không khí dao động như nước.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ bao giờ, ma vân trên trời đã dày đặc hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.