Chương trước
Chương sau
Âu Dương Hạo lạnh nhạt nói: “Lục Thông này vừa xuất quan đã không biết trời cao đất rộng, ngay cả ta cũng không coi ra gì. Ta nể tình đồng môn nên lười dạy dỗ hắn, không ngờ hắn lại khiến Tiêu Vân Tông mất mặt như thế, nhưng người của Tiêu Vân Tông tuyệt đối không thể tự nhiên bị giết chết như thế, đừng để ta bắt gặp tên Kiếm Nô này!”

Có thể nhìn ra hắn ta khá bất mãn với Lục Thông, đặc biệt là khi đối phương làm mất mặt của Tiêu Vân Tông trước Khuynh Nhược U.

Như thế chẳng khác nào khiến hắn ta mất mặt, dù sao hắn ta cũng là một trong thất tú Thiên Lăng, người đầu tiên tuyên bố sẽ giết chết Lâm Nhất.

Vù!

Lại có tiếng xé gió vang lên, là một vài trưởng lão của Tiêu Vân Tông đến, bọn họ rất kính trọng Âu Dương Hạo, gần như hoàn toàn làm theo lệnh hắn ta.

Dù sao thực lực của Âu Dương Hạo đã không thua kém gì bọn họ nữa, địa vị trong tông môn đã cao hơn rất nhiều trưởng lão.

“Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, chúng ta đi thôi”.

Âu Dương Hạo đảo mắt nhìn về phía ngọn núi cao có sương mù bao phủ trước mặt, trực giác cho hắn ta biết nơi này sẽ có một cơ duyên không tệ.

Cùng lúc đó.

Lâm Nhất vừa bước vào khu vực trung tâm mà không hề hay biết mấy người Âu Dương Hạo đang càng muốn giết mình hơn.

Nhưng dù biết cũng không có vấn đề gì cả, hắn đã mất kiên nhẫn với mấy người này từ lâu, từ khi chém chết Hướng Thiên Hà, hắn đã sẵn sàng liều mạng rồi.

Chỉ vì làm một con chó cho nữ nhân mà muốn giết mình, hắn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như thế.

Lại nói đến di tích tông môn trước mặt Lâm Nhất, thật sự là khổng lồ đến mức khiến người ta rung động. Các kiến trúc hùng vĩ nối thành một đường, lan ra đến cuối tầm mắt, có lẽ năm đó nơi này đã rất huy hoàng, có điều bây giờ đã đổ nát hết rồi, chỉ còn lại di tích vô tận, là những kiến trúc sụp đổ.

Lâm Nhất thầm thấy kinh ngạc, khí thế của Kiếm Tông này không thua kém gì những tông môn thượng cổ kia cả.

Hắn từng đi đến không ít di tích của tông môn thượng cổ, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi, rất khó tưởng tượng nếu năm đó Kiếm Tông không bị tiêu diệt thì bây giờ nó sẽ là một tồn tại khổng lồ đến mức nào.

Sau khi thời kỳ hoàng kim thượng cổ không còn mà vẫn có thể huy hoàng như thế, Kiếm Tông này đúng là không đơn giản.

Mật cảnh này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng quy mô đã tương đương với một đế quốc tầm trung rồi.

“Rộng lớn quá…”

Lâm Nhất chợt thấy hơi mơ hồ, không biết nên thăm dò chỗ này từ đâu.

“Nơi đó!”

Lâm Nhất híp mắt lại, hắn cảm nhận được một nỗi sợ to lớn ở vùng đất trung tâm đó, kiếm ý Tiên Thiên khẽ rung, kiếm uy Thương Long cảnh giác, nơi đó có một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

“Không thể đi đến nơi đó…”

Lâm Nhất cầm một mảnh kiếm trong tay, hắn vẫn muốn tìm thấy một di tích hoàn chỉnh hơn.

Dù không tìm thấy công pháp Bá Kiếm cũng phải tìm thấy một vài ngọc giản ghi lại cách tu luyện kiếm ý. Kiếm ý của hắn mãi không có tiến bộ, khiến hắn khá khó chịu.

Kiếm Tông dùng kiếm lập tông, chắc chắn có cách tu luyện kiếm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.