Chương trước
Chương sau


Một lúc sau, hai người đứng trong hồ máu chảy thành sông, sắc mặt cả hai đều u ám.

Hai người cũng nhận được tin là Lâm Nhất đã tiến vào mật cảnh rồi.

“Trần huynh nói đúng thật, quả nhiên tiểu tử này biết rõ chắc chắn sẽ chết mà vẫn dám tới”.

“Cái gì! Sư đệ Lục Thông của ta bị người khác giết chết bằng một kiếm rồi ư?”

Âu Dương Hạo của Tiêu Vân Tông giận dữ hét to, trên người có sát khí dâng trào, khiến đệ tử Tiêu Vân Tông ở gần đó đều khiếp sợ.

Sau khi mấy thất tú Thiên Lăng biết được tin tức thì hắn ta cũng nhận được tin, nhưng tin tức của hắn ta là do các sư đệ trong tông môn truyền tới.

Hắn ta tìm được một con đường bí mật ở trung tâm này, nơi này có sương mù bao phủ, trong sương mù tản ra kiếm ý dữ dội. Nhìn kỹ mới phát hiện những sương mù này đều được diễn hoá từ kiếm ý, trông vô cùng thần bí.

Nơi này cất giấu kỳ ngộ lớn, hắn ta không dám tuỳ tiện hành động.

Nhận được phù truyền tin, đệ tử tinh nhuệ và trưởng lão trong tông môn đã được triệu tập đến đây, chuẩn bị hành động.

Chỉ không ngờ rằng sau khi những tinh nhuệ này đến lại nói với hắn ta một tin tức xấu.

“Chắc chắn chỉ là một kiếm thôi ư?”

Sắc mặt Âu Dương Hạo vô cùng u ám, còn tỏ vẻ khó tin.

“Đúng là chỉ dùng một kiếm, chết rất thê thảm, Lục Thông sư huynh còn có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng còn chưa sử dụng đã bị một kiếm chém làm đôi rồi”, đệ tử của Tiêu Vân Tông nhớ lại tình cảnh lúc trước mà thấy kinh hãi không thôi, chiêu kiếm kia quá đáng sợ, hắn ta thật sự không dám nhớ lại.

“Còn nữa, Hướng Thiên Hà cũng đã chết, Trần Hùng bị tên này đạp cho tè ra quần, tàn phế, nhặt về được một mạng, nhưng còn thê thảm hơn là chết”.

Lại có người nhỏ giọng nói.

Khoé miệng Âu Dương Hạo lập tức khẽ giật, Kiếm Nô này thật ác độc.

Trần Hùng là đệ đệ của Trần Tử Ngọc, Lục Thông là sư đệ của Sở Mộ Viêm, khá thân thiết với nhau. Trong thất tú Thiên Lăng, Lâm Nhất đã đụng vào hai người không nên dính dáng đến nhất.

Đúng là không sợ chết!

Đều là thất tú Thiên Lăng, hắn ta biết sư huynh và Trần Tử Ngọc có thủ đoạn như thế nào. Thực lực của hai người đã có thể sánh bằng với ba mươi lăm yêu nghiệt ở bảng trong bảng Long Vân từ lâu, mạnh hơn năm người họ rất nhiều.

“U Nhược điện hạ cũng có mặt, nàng chứng kiến tất cả mọi chuyện, sau đó không nói một lời, rời đi với sắc mặt khó coi”, lại có đệ tử của Tiêu Vân Tông nhỏ giọng nói.

Nhưng sau khi nói ra lời này, gã ta lập tức thấy hối hận.

Sắc mặt của Âu Dương Hạo hoàn toàn đen lại, cực kỳ khó coi, trông giống như muốn ăn thịt người vậy.

“Đúng là mỉa mai…”

Một lúc lâu sau đó, Âu Dương Hạo mới cười châm chọc nói: “Ta là người đầu tiên nói sẽ giết chết tên đó, kết quả tên đó lại giẫm đạp thiên tài thành Thiên Lăng ta trước mặt U Nhược điện hạ”.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.