Vù!
Lâm Nhất vốn đang đi chậm tới trước đột nhiên bay lên kéo Lãnh Hương Vân, ngay sau đó có chín sợi dây leo máu lướt ngang qua nha đầu này, lao thẳng về phía Lâm Nhất trên không trung.
“Không đủ năng lực thì đừng cậy mạnh”.
Lâm Nhất nhỏ giọng dặn một câu, lòng bàn tay hiện ra Linh văn vàng rực, đó là Linh văn Phượng Vũ, hồn ấn bản mệnh của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên giữa không trung, Linh văn Phượng Vũ bay ra khỏi lòng bàn tay rồi bay lượn. Tay Lâm Nhất không hề dừng lại, từng đường Linh văn hiện ra, Linh văn Phượng Vũ kéo chúng tạo thành hình giống phượng hoàng lửa.
Rắc! Rắc! Rắc!
Chín sợi dây leo máu bay tới lập tức bị đánh nát.
Vẫn chưa hết, Lâm Nhất đưa tay ra, hình phượng hoàng lửa hơi thô này chui xuống mặt đất. Tiếng “ầm ầm” lập tức vang lên, những tiếng nổ tung không ngừng vang bên tai, ngay sau đó ánh lửa toả ra bốn phía, linh đồ do Lôi Vân Tử để lại ở đây bị huỷ hoại hoàn toàn, mặt đất trở lại bình thường.
“Lâm đại ca, huynh lại cứu ta nữa rồi”.
Sau khi tiếp đất, Lãnh Hương Vân nghịch ngợm cười nói với Lâm Nhất. Nha đầu này thật chủ quan, không hề biết rằng nếu vừa rồi không có Lâm Nhất ra tay thì nàng ta sẽ chết tại đây, chỉ nghĩ Lâm đại ca lại cứu nàng ta một lần nữa.
Lãnh bảo chủ ở bên cạnh nhìn Lâm Nhất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
May mà có tiểu tử này, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525590/chuong-2187.html