Chương trước
Chương sau
Trong thời khắc nguy hiểm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được chênh lệch về thực lực.

Bất luận là Huyết Lang hay ba cao thủ cảnh giới Âm Dương của Tam Ưng Bảo đều lộ ra tay nghề điêu luyện. Mỗi lần ra tay đều có thể dễ dàng đánh nát lưỡi dao, còn có thể bảo vệ rất nhiều thuộc hạ phe mình.

Keng keng keng!

Lâm Nhất âm thầm thi triển Thương Long Cửu Biến, một lớp da hình sét bao trùm toàn thân, hắn điềm nhiên như không đi tới trước. Những lưỡi dao bắn vào người Lâm Nhất phát ra tia điện mờ nhạt, hoàn toàn không thể làm hắn bị thương.

Những viên bi thép kì lạ kia tựa như một cơn bão, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Nó không kéo dài quá lâu, mọi người đều vượt qua nguy hiểm.

Ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả những thi thể chết thảm trên bục cao đều không được hoàn chỉnh, khiến mọi người trở nên nghiêm túc hơn.

Mặc dù lưỡi dao sắc bén, nhưng trên thực tế nó không gây nguy hiểm quá lớn đối với võ giả cảnh giới Dương Huyền đại thành. Chủ yếu vì bị tiếng sét và tia điện làm ảnh hưởng, rất nhiều người không kịp đề phòng nên mới bất hạnh mất mạng.

“Tiểu tử này hơi kì quặc, có thể là một biến số, cần phải nhanh chóng diệt trừ”. .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Ông lão áo tím nhìn Lâm Nhất, âm thầm truyền âm cho Huyết Lang.

Địa vị của Phó đại sư trong bang Huyết Lang khá cao, lời ông ta nói còn rất có sức thuyết phục, Huyết Lang cười khẩy đáp: “Yên tâm, ta đã sớm chú ý tới tiểu tử này, nhưng hắn không là gì cả, một tên vô dụng cảnh giới Dương Huyền đại thành thôi. Lát nữa trở mặt, ta sẽ là người đầu tiên giết hắn”.

“Đại ca, tiểu tử này càng lúc càng kì quái, đến bây giờ vẫn bình tĩnh, không để lộ thực lực”.

“Hoàn toàn không nhìn ra được thực lực, hắn đi cùng đội ngũ chúng ta có vấn đề gì không?”

Cùng lúc đó, hai vị bảo chủ khác của Tam Ưng Bảo cũng nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt không tin tưởng lắm.

Lãnh bảo chủ điềm tĩnh quan sát Lâm Nhất, thầm trả lời: “Đợi lát nữa rồi tính sau, ta thấy trình độ Linh văn của hắn có vẻ mạnh hơn nha đầu Hương Vân, vẫn còn giá trị lợi dụng”.

Cả hai phe đều không dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục tiến về trước.

Không lâu sau, nguy hiểm lại xuất hiện.

Trong một khu vực có vẻ yên bình, trên thực tế là một bức linh đồ rộng lớn, Linh văn thuộc tính thổ trong tranh vẽ ra một vũng bùn lầy hơi nước mịt mù dưới chân mọi người. Dưới bùn thỉnh thoảng có dây leo máu được vẽ từ Linh văn thuộc tính mộc, một khi bị cuốn lấy sẽ bị hút sạch máu.

Trong giây lát đã có vài cao thủ Tam Ưng Bảo phát ra tiếng hét thê thảm.

Phó đại sư liên tục cười khẩy, ông ta đang cầm một món linh bảo, một tay kết ấn, những sợi dây leo máu kia chưa tới gần đã biến thành điểm sáng, trở thành Linh văn ban đầu in xuống đất.

Trước sự bảo vệ của ông ta, bang Huyết Lang đi theo sát ông ta nên rất ít người bị thương.

Bức linh đồ này vượt xa tầm hiểu biết của Lãnh Hương Vân, nàng ta bị kẹt bên trong, chỉ có thể cố gắng tự vệ. Khi thấy người của Tam Ưng Bảo lần lượt bị mắc kẹt, nàng ta luống cuống đi cứu người, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.