Chương trước
Chương sau
Huyết Lang nhếch miệng cười khẩy, kế đó, hắn ta ngẩng đầu ra hiệu cho thủ hạ.

Thịch thịch!

Bang chúng của bang Huyết Lang lập tức bay vọt lên trời theo hắn ta, kế đó nhảy thẳng xuống mà chẳng chút để tâm đến nguy hiểm.

“Cái tên này! Xuống!”

Lãnh bảo chủ mắng một tiếng rồi cũng vội dẫn người của Tam Ưng Bảo đuổi theo. Những lúc như thế này, ông ta nhất định không để bị bỏ lại.

Một lát sau, trong sơn cốc, bên ngoài hố đen, ngoại trừ một vài người ở lại trông coi thì gần như tất cả đều nhảy xuống.

Phong ấn? Hay là mê chướng?

Lâm Nhất muốn nói ra nghi hoặc của mình, nhưng rất rõ ràng là Huyết Lang hay Lãnh bảo chủ cũng đều không để tâm.

Dù không nói ra, thì tùy tiện đi xuống dưới, chẳng lẽ không có nguy hiểm gì sao?

Ngoại trừ cao thủ cảnh giới Âm Dương là có thể đảm bảo an toàn, thì ngay cả võ giả Dương Huyền viên mãn cũng không dám chắc sẽ không bị hút vào trong đó.

Còn về số bang chúng mới đạt đến Dương Huyền tiểu thành thì… e là hơi ảo.

Đám người này thật sự không tiếc mạng à?

Lâm Nhất lắc đầu, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, dù gì thì với lực lượng phong lôi cỡ này cũng không khiến hắn bị thương được.

Quả nhiên, Lâm Nhất vừa nhảy xuống liền nghe vô số âm thanh phong lôi va chạm cực kỳ mãnh liệt, kế đó là những tiếng kêu gào thảm thiết.

Trong động, cuồng phong gào thét, sấm chớp nổi lên.

Lâm Nhất thầm vận chuyển Thương Long Cửu Biến, lực lượng phong lôi hung hãn liền bị hắn luyện hóa không ít. Chẳng những chúng không thể gây tổn thương cho hắn, mà trái lại, càng mang đến nhiều ích lợi cho việc tu luyện thần quyết Luyện Thể.

“Đuổi theo hắn!”

Lãnh bảo chủ nhìn quanh một lượt và nhanh chóng phát giác được dị tượng trên người Lâm Nhất, hiển nhiên là lực phong lôi xung quanh hắn có vẻ yếu hơn rất nhiều.

Từ đó, áp lực của đoàn người cũng được giảm bớt.

Sau nửa khắc, chân Lâm Nhất đã vững vàng đặt trên mặt đất. Còn người của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo thì đều gánh chịu tổn thất nặng nề, gần như võ giả cảnh giới Dương Huyền tiểu thành đều bị cuốn vào và va chạm phong lôi mà chết.

Tình huống của Tam Ưng Bảo đỡ hơn một chút, do đi theo sau Lâm Nhất nên bọn họ đã giảm bớt được tổn thất, tuy nhiên cũng không khá hơn là bao.

“Đại ca, tên nhóc này… có vài phần bản lĩnh”, ba tên bảo chủ của Tam Ưng Bảo thầm đánh giá Lâm Nhất, ánh mắt bọn họ lóe lên tia khác thường.

Tên này không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, nói gì thì cũng chỉ là một hậu bối cảnh giới Dương Huyền đại thành, sẽ chẳng tạo được sóng gió gì. Hiện tại, hắn đã đứng về phe chúng ta rồi thì cứ lợi dụng cho tốt là được”.

Ba tên cáo già này vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng bên trong thì đang thầm truyền âm với nhau.

Ngay khi người của hai bên rơi xuống đáy động.

Ù ù!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.