Chương trước
Chương sau


Đây mới chính là bộ mặt thật của sơn cốc, những gì bọn họ chứng kiến trước đó đều chỉ là ảo giác.

Ở trung tâm sơn cốc có một cái hố đen cực lớn, trong hố có gió lốc tung hoành, thỉnh thoảng có tia lửa điện xẹt qua, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Bảo khố Lôi Vân!”

“Bảo khố Lôi Vân, đây chắc chính là cửa vào bảo khố Lôi Vân”.

Mọi người đứng ở rìa sơn cốc hét lên phấn khích.

“Đã tìm được”

Trong sơn cốc, ở cạnh hố đen, Huyết Lang và Lạnh bảo chủ đều lộ vẻ mừng rỡ.

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng bóng người lao đến với tốc độ xé gió, tất cả đều hướng về phía hố đen ở giữa sơn cốc.

Lâm Nhất cảm thấy rất nghi hoặc, hố đen này trông thật đáng sợ, cứ như ẩn giấu một con quái thú trong đó vậy. Rốt cuộc là linh trận lúc trước đã kích hoạt phong ấn, hay là Chướng Nhãn Pháp?

Chớ xem nhẹ sự khác biệt giữa hai cái này, nếu chỉ là Chướng Nhãn Pháp thì mức độ nguy hiểm sẽ giảm rất nhiều, giống với truyền thừa của mộ cung bình thường. Nếu đã là truyền thừa thì dù có gặp nguy hiểm, đó cũng là hoan nghênh hậu nhân đến mạo hiểm, để kế thừa bảo khố mà hắn lưu lại.

Nhưng nếu là phong ấn trước khi chết thì có hơi rắc rối.

Phong ấn có nghĩa nơi đây là mảnh đất cực kỳ hung hiểm, có người không muốn để người ngoài tiến vào.

“Tiểu huynh đệ đang suy nghĩ điều gì? Ngươi có ý kiến gì về lối vào bảo khố Lôi Vân hay không?”

Nhìn thấy mọi người đều đã đi, chỉ có Lâm Nhất vẫn đứng yên tại chỗ, Phó đại sư do bang Huyết Lang mời đến bèn dò hỏi.

“Tiền bối cũng không biết thì sao ta đoán được chứ?”

Lâm Nhất không quá chào đón ông lão này, chỉ liếc nhìn một cái rồi lách người nhảy xuống sơn cốc.

Chắc chắn là tên nhóc này biết cái gì đó!

Phó đại sư lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, thầm nghĩ, ông ta phải nói với Huyết Lang một tiếng, bảo hắn ta để mắt tên nhóc này kỹ hơn mới được.

Ầm ầm!

Trong sơn cốc hoang vu văng vẳng tiếng sấm phát ra từ bên trong hố đen, mây đen giăng kín bên dưới, dị tượng như vậy quả thật rất quái dị.

Tuy nhiên, đám người đứng cạnh hố đen lại vui mừng không thôi.

Ngoài thiên phú và ngộ tính, võ giả tu luyện chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ.

Tuy rằng bảo khố Lôi Vân này kém xa mộ phủ của Tinh Quân thượng cổ, thế nhưng, suy cho cùng thì Lôi Vân Tử vẫn là một cao thủ Thiên Phách hung tàn đã mở được toàn bộ bảy phách. Cuộc đời ông ta vốn là một truyền kỳ, hiển nhiên, những vật quý giá do ông ta để lại có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với người của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.