“Tiên Thiên kiếm ý đại thành?”
Nhưng Lãnh Hạo Vũ ở phía xa đứng quan sát trận đấu lại nhíu chặt đầu mày.
Kiếm ý quấn quanh quyền mang kia mặc dù chỉ là một sợi mảnh, nhưng hắn ta có thể nhạy cảm phát hiện ra được, quả thực là Tiên Tiên kiếm ý đại thành, lập tức giật mình ngây ra.
Cả cổ vực Nam Hoa rộng lớn, trong số nhân tài trẻ tuổi, có thể nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất cũng không quá mười người.
Quả thực là không thể tưởng tượng được, một thiếu niên vừa mới bước chân vào cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, chẳng qua mới mười tám tuổi, rốt cuộc làm thế nào có thể đạt đến mức độ này.
Phải biết Tiên Thiên kiếm ý của hắn ta còn một xíu nữa mới coi như tiểu thành, nhưng đã đủ để làm rất nhiều người phải kinh hãi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trong lúc nguy hiểm, hai người ở giữa không trung chiến đấu với nhau mấy chục chiêu. Lâm Nhất không hề kém cạnh, quyền nào cũng trúng mục tiêu, phong mang tản ra khắp người không hề yếu hơn.
“Chẳng qua cũng chỉ như thế…”.
Đáy mắt Lâm Nhất loé lên vẻ hiểu rõ, thoáng chút khinh thường, chẳng trách thứ hạng của đối phương lại áp chót đến vậy.
Để so sánh với Dương Phàm thì hắn ta còn chẳng bằng được Quách Húc, quả thực là thực lực quá tệ.
“Tên nhóc nhà ngươi!”
Nhân tài tứ phương tụ hội, trong vô số ánh nhìn, Lâm Chí Viễn thân là yêu nghiệt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525437/chuong-2034.html