Chương trước
Chương sau
Lãnh Hạo Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lâm Nhất nói bằng giọng quái gở: “Tên nhóc nhà ngươi đúng là đáng sợ, ba tháng trước ta nhận được tin tức thì chẳng qua mới chỉ bước vào Tử Phủ, mà bây giờ cảnh giới đã tăng lên Dương Huyền. Trong Biển Trăng Khô này có lẽ đã thu hoạch được không ít hả, đáng tiếc… gặp phải ta, vận may có hơn thế nữa thì hôm nay cũng phải chết tại đây thôi!”

Lời vùa dứt, hắn ta chuyển cho Lâm Chí Viễn một ánh mắt, lạnh lùng quát: “Ra tay!”

Tên này vẫn giảo hoạt như xưa, đầu tiên là dùng ngôn từ để thu hút sự chú ý của Lâm Nhất, sau đó đột nhiên bảo Lâm Chí Viễn ra tay.

Nếu là người bình thường chỉ tập trung sự chú ý lên người hắn ta thì e là sẽ không kịp trở tay trong tình huống này.

Lâm Chí Viễn lạnh lùng bật cười, Chân nguyên xao động, thế quyền khủng khiếp tràn ra. Từ trên xuống dưới khắp người phát ra luồng ánh sáng màu tím nhàn nhạt, uy lực của quyền này vậy mà ngưng tụ thành thế quyền nặng nề như một ngọn núi, cực kỳ hùng vĩ.

“Chết!”

Hắn ta bật người lên không trung, năm ngón tay xiết chặt tung ra một quyền.

Giữa không trung bỗng có âm thanh vang lên rung chuyển cả đất trời, quyền uy vang vọng khiến mặt đất chao đảo. Nền tảng sức mạnh khủng khiếp của nhân tài trong bảng Long Vân đã thể hiện hết ra trong một quyền này.

Dưới thanh uy cỡ này, không khí dường như nứt ra, uy áp cực lớn tràn ra khiến hơi thở của mọi người trở nên gấp gáp.

“Cẩn thận!”

Mặc Linh thấy vậy thất thanh hô lên.

“Chơi cùng ngươi chút”.

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, chỉ là kiếm ý mênh mông như vực sâu không đáy loé lên trong mắt tạo thành từng vòng từng vòng sóng gợn.

Theo những vòng sóng gợn này, Tử Diên kiếm quyết lập tức sôi sục, nơi Tử Phủ, Chân nguyên đã được cô đọng bởi nước Huyền Âm đang ào ào dậy sóng. Chỉ thoáng chốc luồng sức mạnh hung bạo dưới sự hỗ trợ của kiếm ý đã tràn ra khắp toàn thân.

Khi hắn đạt đến cảnh giới Âm Huyền viên mãn, Chân nguyên đã có thể giao đấu được với cảnh giới Dương Huyền đại thành.

Bây giờ do nước Huyền Âm đã thăng cấp cho hắn lên cảnh giới Dương Huyền thì hắn đã sớm thoát thai hoán cốt, cho dù chỉ luận về Chân nguyên thì cũng sẽ không kém hơn đối phương bao nhiêu.

Mặc kệ uy áp của quyền mang này thổi tung vạt áo bay lật phật, Lâm Nhất nhấc tay xiết chặt năm ngón tay lại. Cùng là Chân nguyên xao động, cùng bật người bay lên không trung, cùng là một quyền tung ra đón đầu.

Chẳng qua trong quyền mang của hắn có trộn lẫn cả sức mạnh Long Tượng tam thập đỉnh, còn có một luồng kiếm ý màu bạc quấn quanh.

Rầm!

Song quyền trong không trung nặng nề va chạm với nhau, âm thanh rung trời nổ tung giữa không trung. Giống như hai con man thú thượng cổ to như hai ngọn núi lao vào nhau.

Uỳnh ầm ầm!

Thánh âm réo rắt, kiếm ý ong ong, âm thanh vang vọng mãi không dứt.

Đáy mắt Lâm Chí Viễn thoáng vẻ khác lạ, uy lực một quyền của hắn đừng nói là không làm bị thương Lâm Nhất, hắn ta còn chẳng chiếm được chút ưu thế nào.

Rõ là không thể tin được, không thể tưởng tượng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.