Chương trước
Chương sau
“Sư huynh, cổ mộ Tinh Quân hiện thế rồi!”

“Với thực lực của sư huynh, có lẽ truyền thừa Tinh Quân để lại sẽ lấy vào tay dễ dàng thôi”.

“Chỉ cần sư huynh ra lệnh một tiếng, chắc chắn bọn ta sẽ thề chết làm theo mệnh lệnh!”



Ánh mắt mấy người họ nóng cháy, trong lúc nói chuyện, bọn họ nghe theo lời Diêm Không răm rắp, vô cùng kính phục. Bọn họ biết rõ mình có thể hưởng được chút lợi ích nào trong cổ mộ Tinh Quân này hay không đều dựa vào Quỷ Đao Diêm Không.

Diêm Không lạnh lùng cười nói: “Ha ha, yên tâm, trừ Thiên Tinh Châu ra, ta không cần gì cả. Trong cổ mộ Tinh Quân này, ai dám đối đầu với các ngươi thì sẽ là đối đầu với Diêm Không ta, ta sẽ khiến kẻ đó không được chết tử tế! Đi!”



Dứt lời, một nhóm người lập tức đứng dậy, nhanh chóng lao về phía cổ mộ dưới bầu trời sao.

Giữa cồn cát trập trùng, hai bóng người trẻ tuổi đứng sóng vai nhau.

Một người gầy như que củi, lưng đeo cổ đao dài mảnh, một người sắc mặt lạnh lùng, con ngươi lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị. Đó chính là Bùi Nhạc và Tần An, một người xếp thứ năm mươi tám, một người xếp thứ năm mươi chín bảng Long Vân.

Hai người đều là yêu nghiệt đứng hàng đầu bảng ngoài, thực lực khá đáng sợ, đồng thời đến đây ngay ngày cuối cùng. Lúc đó họ còn kiêu ngạo nói rằng, trừ số ít nhân vật trên bảng Long Vân thì không xem trọng ai cả.

Sau khi vào Biển Trăng Khô, bọn họ cũng đi cùng nhau, giao tình không tệ.

“Lần này, đối thủ lớn nhất trong cổ mộ Tinh Quân chắc là Cơ Vô Dạ và Diêm Không rồi”, Bùi Nhạc vác cổ đao trên lưng, nhìn lên ngôi sao lấp lánh ở xa xa, nhẹ giọng nói.

Tần An ở bên cạnh thản nhiên trả lời: “Tuy hai người này đáng sợ, nhưng chúng ta liên thủ cũng không cần phải sợ họ, người chân chính phải kiêng dè là Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông. Ta nghe nói hình như hắn ta đã nắm giữ được kiếm ý Tiên Thiên đại thành”.

“Với cảnh giới của hắn ta, nếu thật sự nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành, e là có chút khó giải quyết…”

Bùi Nhạc dừng lại một lúc, vẻ mặt biến đổi, lạnh giọng nói: “Nhưng hai chúng ta cũng không dễ động vào. Hắn ta muốn tranh giành Thiên Tinh Châu cũng phải cân nhắc cho kỹ!”

Cùng lúc đó, đệ tử của các tông môn và những nhân tài khác trên bảng Long Vân đều nhìn thấy bầu trời sao bao la bắt mắt kia.

Tấ cả đều không do dự đuổi tới.

Có thể tưởng tượng được, không bao lâu nữa, trước cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ là quần hùng hội tụ, nhân tài như mây. Nhân tài trên bảng Long Vân e là cũng sẽ lao vào đánh nhau. Loại chém giết đó chắc chắn sẽ cực kỳ oanh liệt.

Cho dù muốn thừa nước đục thả câu cũng phải cân nhắc xem thực lực của mình có đủ không.

Cổ mộ hiện thế, màn kịch lớn cuối cùng cũng bắt đầu, ai có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng thật sự.

Bầu trời sao bao la kia cách xa nghìn dặm, thậm chí còn xa hơn.

Lâm Nhất cũng không vội, hắn và Mục Trần ung dung bước đi.

Phong ấn có từ thời thượng cổ, dù đã yếu đi không ít, nhưng muốn biến mất hoàn toàn cũng phải cần một thời gian.

Cho dù phong ấn thật sự bị phá, thực lực không đủ đi tới đó cũng chỉ có đường chết. Cái gọi là thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị quả, mãi mãi đều được chuẩn bị cho kẻ mạnh. Đây chính là đạo lý mãi mãi không đổi.

Người có thực lực dù có đến chậm thế nào cũng không tính là muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.