Chương trước
Chương sau
“Ngươi nói gì đó?”

“Tiểu tử nhà ngươi có gan thì lặp lại lần nữa xem!”

Những lời này có sức sát thương quá lớn, lập tức chọc giận các đệ tử thư viện Bạch Ngọc khác, ai cũng trợn trừng mắt lên.

Lâm Nhất cười: “Ta nói gì, chẳng lẽ các ngươi không nghe rõ sao? Còn cần ta lặp lại thêm một lần, sỉ nhục các ngươi thú vị quá đi mà”.

Đám người này giận đỏ mặt, muốn ra tay nhưng nghĩ tới sự thất bại thê thảm của thanh niên áo trắng lại sinh lòng e sợ.

Thật xấu hổ, lần này họ đã làm mất hết mặt mũi của thư viện Bạch Ngọc.

“Nói năng hùng hồn thật, đã lâu không gặp, không ngờ thư viện Thiên Phủ lại xuất hiện một nhân vật”.

Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau quảng trường Hoả Ngục chậm rãi đáp xuống. Người đến thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, mặt mũi như kiếm, khí chất xuất trần, nhưng đôi mắt lại rất thành thục và chín chắn.

Người này vừa xuất hiện, đám đệ tử thư viện Bạch Ngọc lập tức mừng rỡ.

“Tào sư đệ, cuối cùng đệ cũng đến rồi”.

“Mau giúp chúng ta dạy cho tiểu tử này một bài học đi. Hắn quá ngông cuồng, hoàn toàn không để thư viện Bạch Ngọc chúng ta vào mắt”.

Nhìn thấy thanh niên đột nhiên xuất hiện này, đám đệ tử thư viện Bạch Ngọc tỏ ra như nhìn thấy cứu tinh.

Thanh niên họ Tào lạnh lùng bước thẳng tới trước, mắt nhìn về phía Lâm Nhất.

Ánh mắt hắn ta cực kì sắc bén, tựa như mũi tên muốn đâm xuyên Lâm Nhất, hắn ta lên tiếng: “Các hạ chính là công tử Táng Hoa Lâm Nhất đến từ đế quốc Đại Tần đúng không? Ta đi một vòng thư viện Thiên Phủ, có vẻ như không có ai không biết tên của ngươi”.

“Là ta”.

Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời.

Khi đối phương quan sát hắn, hắn cũng đang quan sát đối phương. Thanh niên họ Tào này toát ra khí tức rất mạnh nhưng lại như cách một lớp sương mù, khiến người ta không thể thăm dò rốt cuộc tu vi võ đạo của hắn ta là cảnh giới gì, có vẻ sâu không lường được.

Về phần cảnh giới Huyền sư, hắn ta mạnh hơn thanh niên áo trắng kia rất nhiều, chắc hẳn trình độ Linh văn cũng rất cao.

Trong thế hệ đồng lứa với hắn ta chỉ có Mặc Linh sư tỷ mới có thể trấn áp được người này, ngoài ra không còn ai khác.

Trái lại, khí chất toát ra từ trong ánh mắt ấy lại khá tương tự với Mục Tuyết.

“Ta tên Tào Hưu, xin hãy nhớ tên của ta!”

Nói xong, Tào Hưu nở nụ cười quỷ dị, giơ tay lên búng tay.

Grừ!

Ngay tức khắc có rất nhiều Linh văn xuất hiện quanh người hắn ta, trong nháy mắt ngưng tụ thành một con mãnh hổ tràn đầy uy áp. Cùng với một tiếng thú rống, con mãnh hổ hình thành từ những Linh văn này bật nhảy lên, bổ nhào về phía Lâm Nhất như vua của muôn loài.

Mãnh hổ nhảy lên không trung, cơ thể khổng lồ và dũng mãnh của nó tạo thành cái bóng bao trùm lấy Lâm Nhất.

Ầm!

Khi cái bóng kia bao trùm lên, Lâm Nhất chợt căng thẳng, cảm thấy toàn thân trở nên cứng đờ khi bị con hung thú này trấn áp.

Uy áp mạnh quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.