Chương trước
Chương sau


Các đệ tử thư viện Thiên Phủ phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên, ngay cả Mục Tuyết cũng ngạc nhiên.

Nhưng cảnh tượng khiến người ta bất ngờ xuất hiện, Lâm Nhất bị Hàn Minh Chưởng đánh trúng lại không hề nhúc nhích, sắc mặt hồng hào, bình tĩnh như thường, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu bị thương.

Ngược lại, thanh niên áo trắng tỏ ra như gặp quỷ, con ngươi như sắp rơi ra ngoài, há to miệng không nói nên lời.

Hắn ta kinh hãi phát hiện chân nguyên của mình chui vào trong cơ thể đối phương như bùn đổ về biển, bước vào một vùng biển mênh mông.

Biển chân nguyên mênh mông trong vùng Tử Phủ của đối phương chỉ gợn sóng nhẹ, không chút dao động.

Sự chênh lệch về chân nguyên lớn đến mức vượt quá sự tưởng tượng của hắn ta.

Không ngờ hắn ta lại dám so chân nguyên với hắn, đúng là không sợ chết, Lâm Nhất cười khẩy, trầm giọng quát: “Đến lượt ta ra tay rồi nhỉ?”

Ầm!

Tám mươi mốt cánh hoa Tử Diên đều nở rộ, vùng Tử Phủ màu bạc lập tức nổi sóng lớn, chân nguyên mênh mông như biển sôi trào mãnh liệt, tràn ngập khắp toàn thân.

Hắn siết chặt năm ngón tay, kiếm quang như phá tan bóng đêm lập tức đánh vào ngực thanh niên áo trắng.

Bùm! Răng rắc!

Đầu tiên là tiếng huyền giáp nổ tung, tiếp đến là tiếng xương gãy, thanh niên áo trắng hộc máu, văng ra xa như viên đạn pháo.

Lâm Nhất trúng chưởng vẫn đứng bất động như núi và thanh niên áo trắng trúng quyền văng ra xa, một tĩnh một động tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Mọi người đều không ngờ sự chênh lệch lại lớn đến vậy.

Nhìn thanh niên áo trắng giãy giụa đứng lên, Lâm Nhất cười bảo: “Thảo nào các hạ lại không có thứ hạng trong thư viện Bạch Ngọc, như ngươi đã nói, ngươi đúng là một tên vô dụng, ngay cả một quyền của ta cũng không đỡ được. Cái gọi là con mèo con chó chắc cũng chỉ có vậy thôi”.

“Ngươi!”

Nghe vậy, vẻ mặt thanh niên áo trắng liên tục thay đổi, sau khi bị sỉ nhục như vậy, hắn ta tức tới mức toàn thân run rẩy.

Rất nhiều đệ tử thư viện Thiên Phủ nghe thấy những lời này đều sảng khoái, ai cũng bật cười, không nhịn được lên tiếng so sánh.

“Tiểu tử này thật độc miệng”.

Mục Tuyết đứng cách đó không xa, trong đôi mắt lạnh lùng của nàng ta lộ ra ý cười ít gặp.

Thua thê thảm!

Sau khi thua về trình độ Linh văn, hắn ta định giành thắng lợi về tu vi võ đạo, ai ngờ lại thua thê thảm hơn. Chỉ một quyền đã làm hắn ta bị gãy xương sườn, lục phủ ngũ tạng bị thương.

Nếu không nhờ hắn ta mặc giáp trong thì không biết sẽ bị thương đến mức nào, e rằng ngay cả giãy giụa đứng lên cũng không làm được.

Đối mặt với những lời sỉ nhục của Lâm Nhất, thanh niên áo trắng đỏ mặt, cắn răng đáp lời: “Tài nghệ không bằng người, tại hạ tâm phục khẩu phục, nhưng các hạ đừng khinh người quá đáng, sỉ nhục thanh danh của thư viện Bạch Ngọc”.

“Ta có hả?”

Lâm Nhất cười khẽ: “Lẽ nào những lời đó không phải do ngươi nói? Hay là do Lâm mỗ nghe nhầm? Chẳng phải các hạ tự nhận mình vô dụng, các hạ đã nói gì mà còn không bằng một tên vô dụng, đệ tử của thư viện Thiên Phủ chẳng khác nào con lợn con chó ư?”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.