Chương trước
Chương sau
Ví dụ như hiện tại, hắn phát hiện đệ tử do các tông môn đó phái đến đa phần có tu vi Huyền Võ tầng tám hậu kỳ, cũng có không ít Huyền Võ tầng chín.

“Có không ít người đến, bạn cũ cũng khá nhiều”.

Trần Huyền Quân – đệ tử bảng thiên của Kiếm Các tỏ vẻ nghiêm túc, khẽ thở dài.

Bên cạnh, Đường Thông chợt nghĩ đến điều gì đó, vội nói: “Trần sư huynh nhắc đến bạn cũ, ý muốn nói đến những người đã tham gia Long Môn tranh tài lần trước ư?”

Người bên ngoài không rõ cho lắm, nhưng hắn lại rất hiểu vị sư huynh Trần Huyền Quân này. Ba năm trước, trong trận Long Môn tranh tài, tuy vị này không lọt vào tám vị trí đầu, nhưng biểu hiện của hắn ta không tầm thường.

Nghe Đường Thông nói vậy, mấy người Hân Nghiên và Lâm Nhất cũng tỏ vẻ hứng thú.

Trần Huyền Quân nói đến bạn cũ, chắc chắn là đang đề cập đến những cao thủ đã nổi danh trong trận Long Môn tranh tài ba năm trước.

Sau ba năm, e là thực lực của những người này càng mạnh hơn trước.

Nếu đụng phải bọn họ trong Mật cảnh Ma Liên thì quả thật rất đau đầu.

“Huyền Quân, ngươi nói rõ cho bọn họ biết đi. Khó tránh khỏi sẽ đụng mặt những người này trong Mật cảnh Ma Liên, biết sớm một chút cũng tốt, không đến mức bị tổn thất nặng nề mà không hay biết gì cả”.

Nghe bọn họ thảo luận về vấn đề này, Lạc Phong trưởng lão bèn ra hiệu cho Trần Huyền Quân nói rõ mọi chuyện.

“Lạc trưởng lão không nhắc thì ta cũng sẽ nói với các vị sư đệ về việc này”.

Trần Huyền Quân nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt hướng về phía đông bắc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bên kia là nơi đóng quân của Thất Tuyệt Bảo, tông môn này nằm ngoài đế quốc, khống chế hơn mười quốc gia nhỏ, phong cách làm việc thô bạo tàn nhẫn, vô cùng hung ác, tuy nhiên, ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra thuần phục đế quốc. Có rất nhiều tông môn như vậy ở khu vực biên giới, Thất Tuyệt Bảo là một trong số đó, và nó tương đối lớn mạnh. Tuy rằng căn cơ của bọn họ không vững chắc bằng tứ đại tông môn, nhưng thủ đoạn tàn bạo, vơ vét vô độ, cho nên tài nguyên trong tông môn không hề ít”.

“Người mặc y phục màu đen kia chính là Kinh Tuyệt, đại đệ tử cấp cao nhất của Thất Bảo Tuyệt. Trong trận Long Môn tranh tài lần đó, hắn ta đứng hàng thứ mười chín. Lúc ấy, người này chỉ mới mười sáu tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng lại có sát khí kinh người, để lại ấn tượng rất sâu đậm. Hiện tại, đã ba năm trôi qua, e là thực lực của hắn ta càng thêm khủng bố, nghe đồn hắn ta có thể dung nhập sát khí vào Thất Tuyệt đao pháp của Thất Tuyệt Bảo một cách hoàn mỹ”.

Mấy người Lâm Nhất nhìn theo ánh mắt của Trần sư huynh, giữa rất nhiều đệ tử của Thất Tuyệt Bảo, quả thật Kinh Tuyệt rất nổi bật.

Hệt như một con yêu thú đang ngủ say, hai mắt khép hờ.

Dường như cảm nhận được cái nhìn từ phía xa, đôi mắt khép hờ của Kinh Tuyệt lập tức mở bừng ra, nhìn về phía phương hướng kiếm các nhếch miệng cười.

Soạt!

Mấy người lập tức cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm, vội vàng chuyển ánh mắt đi, Đường Thông trầm giọng nói: “Người này, quả thực không đơn giản, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người ta cảm thấy được sự khác biệt”.

Nhưng mà Kinh Tuyệt kia chỉ nhìn một cái xong lại nhắm mắt, bộ dáng như thể chẳng có hứng thú, không thèm quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.