Chương trước
Chương sau
“Lạc trưởng lão, chúng ta muốn tiến vào Mật cảnh Ma Liên phải có sự đồng ý của Thần Sách Doanh ư?”

Hân Nghiên vuốt ve ngọc giản trong tay, tỏ vẻ nghi hoặc.

Những người khác cũng cảm thấy thắc mắc, tò mò nhìn sang.

Lạc Phong cười nói: “Trước kia, khi Mật cảnh Ma Liên hiện thế, không có người trông coi nên đã để ma khí rò rỉ ra ngoài, khiến yêu thú trong sơn mạch Tịch Diệt bị ma hóa, gây ra bạo động, hình thành thú triều”.

“Có thời điểm, ngay cả hoàng thành cũng bị thú triều công phá, gây ra tử thương vô số, tạo thành tổn thất nghiêm trọng. Trong tình huống bất đắc dĩ, hoàng thất đành phải liên thủ với tứ đại tông môn, cùng ra sức phong ấn Mật cảnh Ma Liên. Sau này, mỗi khi nó xuất hiện, chỉ cần tất cả các tông phái phái ra đệ tử tru sát một lượng yêu thú nhất định thì số lượng ma khí bị rò rỉ sẽ ít hơn rất nhiều”.

Dừng lại một chút, Lạc Phong trưởng lão khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Dần dà, trận pháp hoàn toàn do đế quốc khống chế, tuy nhiên, với số lượng nhân thủ của Thần Sách Doanh thì cũng giết không được bao nhiêu yêu thú, cho nên bọn họ mới phải mời đệ tử của các môn phái khác tiến vào đó, coi như đôi bên cùng có lợi”.

Ngọc giản mà bọn họ nhận được tương đương với chìa khóa thông qua trận pháp, nếu không có ngọc giản thì không cách nào tiến vào Mật cảnh Ma Liên.

Hóa ra đó lại là một câu chuyện dài.

Tuy nhiên, nhắc đến ma khí, Lâm Nhất bỗng nghĩ đến một việc, không biết nó có giống với ma khí mà hắn đã từng đụng phải trong Thanh Dương Giới hay không.

Tử Diên Kiếm Thành dùng thân thể trấn áp ma hải, bây giờ ngẫm lại vẫn khiến hắn cảm thấy kinh sợ không thôi.

“Trước tiên tìm nơi đóng quân cái đã!”

Lạc Phong trưởng lão không nói quá nhiều, nhanh chóng dẫn mọi người chạy về phía khe nứt kia.

Sau nửa ngày, rốt cuộc khe nứt trên vòm trời cũng hiện rõ trong tầm mắt mọi người.

So với tưởng tượng thì nó tục tằng hơn rất nhiều, trên vòm trời màu máu tươi, khe nứt rách toạc ra hệt như một vết sẹo vừa xấu xí vừa dữ tợn trên một cái bướu thịt.

Trong khe nứt, đóa sen đen như ẩn như hiện, thoạt nhìn có chút tĩnh mịch.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì đóa sen đen kia vẫn khiến người ta có cảm giác quái dị, khó mà diễn tả được.

Người của tất cả các tông môn đều tề tụ về đây, ngay dưới khe nứt này, bọn họ đóng quân khắp bốn phía, phóng mắt nhìn có thể thấy được không dưới vài ngàn người, cảnh tượng vô cùng nhộp nhịp.

Ngoại trừ các tông môn của đế quốc Đại Tần, còn có một vài tông môn nằm rải rác ở khu vực biên giới, không thuộc sự quản chế của Đại Tần.

Tông môn đóng quân ở gần Lăng Tiêu Kiếm Phái nhất chính là Ma Nguyệt Sơn Trang. Bọn họ đã đến đây trước một bước. Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, có không ít cao thủ, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tư Tuyết Y.

Ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, nếu nói lạ thì Lăng Tiêu Kiếm Các đưa một nhân tài mới xuất hiện như hắn đi theo mới là chuyện lạ.

Nhìn bao quát thì chỉ riêng Đại Tần đế quốc đã có tầm vài chục tông môn.

Thân là đệ tử của Kiếm Các, ngày thường, hầu như Lâm Nhất chỉ liên hệ và thảo luận với tứ đại tông môn, xa hơn nữa thì chỉ có Tần Thiên học phủ và Thần Sách Doanh.

Tuy nhiên, Đại Tần đế quốc có hơn trăm quận, ngoại trừ quận Tần Thiên và tứ đại siêu nhiên tông môn, còn có rất nhiều tông môn có thực lực kém hơn một chút, nhưng cũng không thể khinh thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.