Tuy nhiên, Lâm Nhất đã đánh giá thấp hung danh của cấm khu, dưới tầng tầng lớp lớp sương mù, hắn đã không tìm được đường ra.
Hai người hoàn toàn bị vây khốn ở đây, không cách nào thoát ra được.
PHỐC!
Trên lưng ngựa Huyết Long, Nguyệt Vi Vi ho khan một tiếng, máu tươi từ trong miệng nàng ta trào ra, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.
“Để ta kiểm tra thương thế của cô trước đã!”
Lâm Nhất nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện Nguyệt Vi Vi có vết thương cũ trên người, dường như chân nguyên của nàng ta đã bị giam cầm, không cách nào sử dụng được. Hiện tại, nàng ta suy yếu không khác gì một người bình thường.
Trước đó, vẫn luôn trốn tránh đám người kia đuổi giết, nên hắn không cách nào xem xét, giờ phải kiểm tra kỹ mới được.
“Nơi này là cấm khu, nếu vận dụng chân nguyên thì… nói không chừng sẽ dẫn đến vài thứ không tốt”, Nguyệt Vi Vi nhìn quanh bốn phía. Sương mù bao phủ, trong không khí tràn ngập hơi thở hoang tàn, lụn bại, cả khoảng không gian chìm trong tĩnh lặng, đầy quái dị và thần bí.
“Không sao”.
Lâm Nhất không để tâm mà ôm nàng ta từ trên lưng ngựa Huyết Long xuống.
Hắn vận dụng chân nguyên kiểm tra cơ thể của Nguyệt Vi Vi, một lát sau, hắn khẽ nhíu mày.
Vết thương của Nguyệt Vi Vi không quá nghiêm trọng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3451923/chuong-3744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.