Lưu Thương loạng choạng chực ngã, xác định mình không nghe lầm... Hai chữ “từng ngủ” cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
Trước khi Tô Hàm Nguyệt bước lên ngai vàng, Lâm Nhất cười khẽ rời đi.
Đắc ý không?
Đương nhiên là có, cuối cùng người nọ cũng xoay người vì hắn, dù bước lên ngai vàng cũng không thể làm lơ hắn. Nhưng ở trước mặt Tô Hàm Nguyệt vẫn nên giấu đi cảm xúc một chút thì tốt hơn, nếu không có lẽ sẽ chết rất thê thảm.
Hắn phải cố gắng hơn, nếu không có một ngày, đối phương thật sự sẽ đứng trên chín tầng trời.
Còn hắn vẫn chỉ là một người bình thường trong muôn nghìn chúng sinh, sao có thể kéo đối phương xuống được.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài hoàng thành Đế Đô, Lâm Nhất nhìn thấy Hân Nghiên đợi ở đó từ lâu.
“Sư tỷ”.
Lâm Nhất thoải mái chào hỏi.
Hân Nghiên dắt ngựa Huyết Long đưa lưng về phía Lâm Nhất, dường như không nghe thấy.
“Nghĩ gì thế?”
Lâm Nhất bước nhanh về phía trước, cười hỏi.
Hân Nghiên đang nhìn đường lớn người đến người đi trước mặt giật mình tỉnh lại, dường như không nghe rõ lời của Lâm Nhất, hơi thay đổi sắc mặt lo lắng nói: “Tiểu sư đệ, đệ bị thương rồi, để ta xem”.
“Không sao. Không phải vết thương chí mạng, tĩnh dưỡng mấy ngày là không sao rồi”.
Nếu lão giả áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3336772/chuong-1492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.