Cái gọi là đắc ý không phải là đắc ý vì có được đối phương, mà là trong đoạn ký ức phủ bụi kia, Tô Hàm Nguyệt đã cười với hắn.
Giữa hai người không phải chỉ có một mình hắn yêu đơn phương.
Sao không đắc ý cho được!
“Vậy ngươi đi xuống đi”.
Tô Hàm Nguyệt thẳng tay ném Lâm Nhất xuống với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Đừng mà!”
Lâm Nhất hoảng sợ, hắn đã trúng ba chưởng của lão giả áo tang, gần như sắp chết, nếu thật sự rơi xuống sẽ chết mất.
Nhưng ngay sau đó có một làn gió thơm thổi tới, Tô Hàm Nguyệt lại ôm lấy hắn, nói nhỏ: “Không được đắc ý”.
Sau cú sốc vừa rồi, Lâm Nhất bất đắc dĩ cười khổ nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.
Đợi khi hai người tiếp đất, lão giả áo tang trên đài đã tức giận đến mức mặt mũi tối sầm.
“Ngươi nên đi đi”.
Tô Hàm Nguyệt nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng bảo.
“Đi ư? Ta chưa đồng ý đâu!”
Lão giả áo tang lặng lẽ xuất hiện, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy sát khí lạnh băng khiến người ta phải kinh hãi.
Ông ta muốn giết Lâm Nhất!
“Ông có thể ra tay thử xem?”
Tô Hàm Nguyệt hờ hững nhìn lão giả áo tang, sau đó quay lưng tiếp tục đi về phía một vạn bậc thang.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3336771/chuong-1491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.