Chương trước
Chương sau
"Mấy người các ngươi dìu Lưu công tử lên trước đã".

Vạn Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mấy gia nô đi tới, bịt mũi dìu Lưu Tử Phi sợ đến mức đần cả người ra đứng lên.

Lâm Nhất nhìn đống hỗn độn và bị gió lùa vào tứ phía của khoang thuyền chính, khẽ nói: "Vạn huynh, chắc sẽ không bắt ta đền đó chứ?"

Lúc trước, khi hắn quan sát căn phòng đã dự đoán được sẽ có một màn này xảy ra rồi.



Bất Diệt Kim Cương Ấn mặc dù chỉ có một thức, nhưng lại là võ kỹ Tiên Thiên hàng thật việc thật!

Chắc chắn sẽ gây ra tổn hại lớn, hắn nói hủy cả khoang thuyền chính này cũng không phải là nói chơi.

"Lâm công tử nói đùa rồi, nào, mọi người đều tự chọn lấy chỗ ngồi đi".



Vạn Phong nói rồi đến bên cạnh Lâm Nhất, cười nói: "Mời Lâm công tử trước!"

Thái độ cung kính, không còn vẻ dửng dưng khách sáo cho có lệ như trước nữa.

Quận Thanh Dương chính là như vậy, dùng thực lực để phân yếu mạnh, Lâm Nhất đánh cho Lưu Tử Phi không đứng lên nổi, đây chính là thực lực!

Cả đoàn người kéo đến mũi thuyền.

Tận hưởng gió sông, uống rượu tán gẫu, trong bữa tiệc không còn ai dám có nửa phần khinh thường với Lâm Nhất nữa.

Nhất là Vạn Phong, thái độ thay đổi hoàn toàn, nhiệt tình đến mức khiến Lâm Nhất có chút không chịu nổi.



Trong lòng Lâm Nhất chỉ cảm thấy thú vị.

Đến khi buổi tụ họp kết thúc, Phong Vô Hằng đuổi theo Lâm Nhất, cười nói: "Lâm Nhất, vừa nãy ngươi thật là uy phong, ta chưa từng thấy biểu ca khách khí với ai như vậy bao giờ!"

"Ồ?", Lâm Nhất khẽ ừ hử một tiếng, có chút đăm chiêu.

Phong Vô Hằng tùy ý cười nói: "Thật đó, cho dù là Lưu Tử Phi trước đó cũng không được như vậy, cảm giác ân cần đến mức quá đáng".

Lâm Nhất chỉ cười, không muốn tiếp tục chủ đề này.

"Bây giờ cuối cùng ta có thể khẳng định, ngươi tới quận Thanh Dương quả nhiên là có mục đích khác!", Phong Vô Hằng cười thần bí, nhìn về phía Lâm Nhất, chắc như nịch nói.

Lâm Nhất cười đáp lời: "Những lời ngươi nói trước đó ta chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, vậy ngươi nói thử xem, ta tới quận Thanh Dương rốt cuộc là vì chuyện gì?"

"Trong quận Thanh Dương có một phong ấn thế giới nhỏ, mười năm mới xuất hiện một lần. Hiện giờ vừa hay đủ tròn mười năm, phong ấn sắp mở ra rồi. Trước đó ta còn thấy thực lực của ngươi không đủ, không dám xác định, hiện tại xem ra ngươi chắc hẳn có thể đi thử vận may rồi".

"Thế giới nhỏ?"

Thế giới nhỏ chính là một vùng thiên địa độc lập, diện tích không đồng đều, có thể là hình thành tự nhiên, cường giả cũng có thể tự mình tạo nên.

Nhưng chuyện thế giới nhỏ trong quận Thanh Dương thì Lâm Nhất thật sự không biết.

Hắn tới đây chỉ là muốn nghe ngóng rốt cuộc Đại Tần Đế Quốc có những tông môn đỉnh cấp nào mà thôi.

Không giống với Phong Vô Hằng, với ý định của hắn thì chắc sẽ không gia nhập vào tông môn địa phương nào.

"Người thật sự không biết ư!", Phong Vô Hằng kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.

"Vậy ngươi nói thử xem sao", Lâm Nhất tỏ ra tò mò.

"Nhắc đến thế giới nhỏ của quận Thanh Dương này, không chỉ nhiều người trong Đại Tần Đế Quốc biết tới, mà ở cả Nam Hoa cổ vực cũng có chút danh tiếng. Bên trong thế giới nhỏ đó chính là di tích của một tông môn thượng cổ, trong đó không thiếu một vài thiên tài bảo địa, thậm chí còn có người lấy được công pháp huyền cấp hoặc là đạt được một vài truyền thừa cường đại".

Sau khi Phong Vô Hằng xác định Lâm Nhất thật sự không biết, bèn tiếp tục nói: "Mấy trăm năm nay, từ khi phát hiện ra thế giới nhỏ này, mỗi lần đều xuất hiện bảo vật có giá trị liên thành. Phong ấn rất cổ quái, cường giả có thực lực quá mạnh không thể vào, người quá yếu thì lại không phá được lá chắn phong ấn".



"Chỉ có võ giả cảnh giới Tiên Thiên mới có thể vào trong. Cho nên mỗi lần mở ra đều có vô số thiếu niên nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tiên Thiên và các tán tu giang hồ ùn ùn kéo tới... do vậy ở quận Thanh Dương mới gọi thế giới nhỏ này là Thanh Dương Giới".

Lâm Nhất sau khi nghe xong thì mắt sáng lên.

Không cầu có được công pháp huyền cấp gì, việc này quá đỗi huyền ảo, chỉ cần có được một hai bộ thiên tài bảo địa là hắn cũng rất mãn nguyện rồi.

Yêu cầu nhập môn của Tứ đại tông môn cách biệt của Đại Tần Đế Quốc là trước 17 tuổi đạt được Tiên Thiên tứ khiếu.

Hiện tại hắn sắp 16 tuổi rồi, liệu có thể trong vòng 1 năm mở thêm được ba khiếu nữa thì thật sự khó nói.

Đặt biệt là với căn cốt của hắn, nếu không có kỳ ngộ thì tu luyện sẽ cực kỳ chậm chạp.

Nếu không có viên Thất Khiếu Lung Linh đan của Tô Hàm Nguyệt thì giờ phút này có lẽ hắn vẫn còn bị vây ở cảnh giới Hậu Thiên, không thể bước vào Tiên Thiên được.

"Đại khái còn bao nhiêu thời gian nữa thì phong ấn sẽ nới lỏng?", Lâm Nhất có chút bức thiết hỏi.

Phong Vô Hằng thật thà đáp: "Khoảng 3, 4 tháng nữa".

Xem ra trong 3 4 tháng này phải tôi luyện một phen rồi, bằng không vào được thế giới nhỏ cũng có cơ hội không lớn.

"Đa tạ đã cho biết".

"Ha ha, cảm ơn cái gì, chuyện này trong quận Thanh Dương có ai là không biết chứ".

Thuyền chạy thêm ba ngày nữa thì dừng lại ở bến cảng Tử Viêm thành.

Chỉ cần nhìn bến thuyền có vô số thương thuyền đậu hàng dài thì có thể suy đoán ra mức độ phồn hoa của Tử Viêm thành.

Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã xuống thuyền, sau khi lên bờ liền độc hành rời đi.

Ai ngờ vừa đi chưa được bao xa thì đã bị Phong Vô Hằng đuổi kịp, đối phương thở hổn hển nói: "Lâm Nhất, đi vội thế làm gì".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.