Xung quanh tế đàn vô cùng yên tĩnh, cuối cùng Âu Dương Hạo cũng không nhịn được mà ngẩng đầu.
“Trống?”
Quan tài đá trống rỗng, không có một ai.
Mấy trưởng lão và rất nhiều đệ tử khác cũng đều ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ, ai cũng trợn tròn mắt.
“Việc này, không thể nào?”
“Tàn hồn có thể bất hủ, tồn tại nghìn năm vạn năm, nhưng chưa từng nghe nói đến việc người chết sống lại…”
“Chẳng lẽ khi nãy là ảo giác?”
Lúc trước bọn họ chỉ cho rằng “tiền bối” mượn xác, có một tia tàn hồn tỉnh lại, chuyện này rất thường gặp trong di tích trước đây. Một khi thần hồn như thế tỉnh dậy sẽ bắt đầu ra tay giết người, bộc phát lực lượng đáng sợ.
Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói đến tình huống kỳ lạ trước mắt.
Âu Dương Hạo khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ta đến để tìm bảo vật, đi tìm cơ duyên. Sao bây giờ lại giống như bị người khác trêu đùa thế. Nhưng hắn ta nghĩ nát óc vẫn không thể nghĩ ra có vấn đề ở đâu.
“Các vị… Trước đó ta có nhìn thử, người trong quan tài đá hơi giống với Lâm Nhất”.
Lúc này, có người nhỏ giọng nói.
“Đúng đúng đúng, rất giống, ta cũng cảm thấy người nọ trông rất trẻ, nhìn cũng quen mắt”.
Có người nhắc nhở, lập tức có người phụ hoạ.
Lúc đó rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt của Lâm Nhất, cũng không dám chắc chắn, chỉ có Âu Dương Hạo từng gặp chính diện của Lâm Nhất thì lại không nhìn thấy.
Cho nên mới tạo ra trò cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375872/chuong-2451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.