Lâm Nhất nhìn thấy rõ ràng thủ pháp và quá trình vẽ của nàng ta, không bỏ sót bất cứ bước nào.
“Hình như không khó lắm”.
Lâm Nhất nhận lấy bút linh văn, vẽ linh văn Hỏa Vũ tam phẩm lên một cuộn tranh khác.
Mặc dù linh văn tam phẩm phức tạp, với người khác mà nói khó có thể vẽ ra được, nhưng Lâm Nhất nhìn qua là không quên. Nếu chỉ là mô phỏng thì cũng không tính là quá khó.
Tuy nhiên, Lâm Nhất vẫn chưa vẽ được một nửa, sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi. Hắn cảm giác được một loại sức mạnh nào đó đang dần dần hội tụ ở trong đầu, hắn càng vẽ, đầu hắn càng đau dữ dội, giống như sắp nổ tung.
Nỗi đau này còn tàn khốc hơn lúc hắn tiêu hao lực tinh thần vẽ linh văn nhiều.
Trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên tối sầm.
Trừ hoa văn Hỏa Vũ ở dưới ngòi bút ra, không còn bất cứ ánh sáng nào. Cảm giác này không hay lắm, hồn phách cũng mơ hồ sắp tan vỡ.
Trong lòng bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, mình không thể dừng lại được.
Vù!
Ngay lúc đó, một đốm sáng thắp lên giữa mi tâm hắn, thế giới tối đen bừng sáng, Mặc Linh xuất hiện từ trong ánh sáng.
Cảm giác huyền ảo đó biến mất, Lâm Nhất tỉnh lại, cảm giác được trên miệng mình có chút lành lạnh. Hắn đưa tay sờ thì phát hiện máu mũi chảy, trên mặt lập tức thoáng qua vẻ kỳ lạ, hỏi: “Vừa rồi ta bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375254/chuong-1833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.