Trong sân nhà, Lâm Nhất lấy bút linh văn và một cuộn tranh trống ra, âm thầm nhớ lại trong giây lát rồi cầm bút lên.
Mới qua mấy ngày, hắn không đến nỗi quên hết.
Hơn nữa, xưa nay hắn nhìn qua là sẽ không quên, linh đồ mình từng vẽ càng không thể nào quên.
Nhớ lại Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ là linh đồ chỉ thua bức Hổ Khứu Tường Vi Đồ mà hắn từng gặp trong đời. Hắn còn nhớ rõ khoảnh khắc khi chín bức tranh gộp lại, Hỏa Phượng trong tranh tỏa sáng như vật sống, dường như có thể nhảy ra khỏi tranh bất cứ lúc nào.
Mặc Linh gấp quạt Ngân Thiết trong tay lại, nghiêm túc đứng bên nhìn, gương mặt tuấn tú của Lâm Nhất đường nét rõ ràng, con ngươi đen láy thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên.
Từng đường linh văn dần dần hiện ra dưới bút pháp điêu luyện tựa nước chảy mây trôi của hắn.
Những linh văn đó hoặc dày nặng như núi, hoặc nhẹ nhàng sâu sắc, thỉnh thoảng lại chứa đựng sức mạnh cực kì cuồng bạo, lấp lánh dưới ngòi bút.
Hỏa Phượng Liêu Nguyên Đồ xếp hàng thứ mười trong linh đồ tam phẩm. Nếu chỉ xét về lực sát thương, thậm chí có thể xếp hàng thứ năm.
Trong thư viện Thiên Phủ, trưởng lão có thể vẽ được bức tranh này vô cùng ít ỏi. Về phần đệ tử thì chỉ có một mình Mặc Linh có thể thể hiện được nó.
Tròn hai canh giờ trôi qua, Lâm Nhất thở phào, hai mắt hiện lên tơ máu, trán toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, uể oải vô cùng.
Trình độ linh văn hiện tại của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4375253/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.