Cảnh tượng đáng sợ và chấn động như thế khiến mọi người phải thốt lên kinh ngạc, tất cả đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khác.
Hình ảnh Lâm Nhất bị một quyền đấm chết trong tưởng tượng của họ không hề xuất hiện.
Ngược lại là Hàn Cương bị thương nặng nằm dưới đất, khó đứng dậy nổi.
Rốt cuộc hắn đã làm bằng cách nào?
Chẳng phải Lâm Nhất đã bị tàn phế, tự cắt một sợi huyền mạch, tu vi không tiến ngược lại thụt lùi sao? Đáng lý ra hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàn Cương, hắn là một kẻ tàn phế.
Khi một ông lão trong đám đông nói ra hai chữ “hoá cảnh” mới làm mọi người tỉnh mộng.
“Hoá cảnh trong truyền thuyết?”
“Không thể nào, một kẻ tàn phế sao có thể tu luyện kiếm pháp đến hoá cảnh? Chuyện này không hợp lí chút nào”.
“Kiếm thuật siêu phàm, xuất thần nhập hoá... Kiếm pháp bình thường tu luyện tới viên mãn đỉnh phong đã vạn người chưa chắc có được một. Hắn còn nhỏ như thế mà đã nắm giữ hoá cảnh, cảnh giới xưng hùng xưng bá này”.
“Thật đáng sợ, thảo nào hắn có thể đối kháng với Hàn Cương chỉ bằng tu vi Huyền Võ tầng tám”.
Hoá cảnh, đây là cảnh giới trong truyền thuyết ở đế quốc Đại Tần, hầu như chưa ai được gặp, dù nghe nói cũng không nhiều.
“Tự tìm cái chết!”
Khi thấy Lâm Nhất suýt chém chết Hàn Cương, chủ nhân của giọng nói yêu cầu hắn dừng tay trước đó lập tức nổi giận.
Hồng hộc!
Trong cơn gió tuyết mù mịt, một bóng người xuyên qua không trung, những nơi đi qua đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374688/chuong-1267.html