Sắc mặt lập tức sợ đến nỗi trắng bệch, hoang mang quỳ xuống, cực kỳ thấp thỏm nói: “Nô tài vừa rồi ra tay mạo phạm, còn mong hoàng tử điện hạ giáng tội”.
“Có tội gì?”
Hàn mang trên mặt Tần Vũ biến mất, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vương bá phụ chỉ nghiên cứu võ nghệ của tại hạ mà thôi, hay là, ông còn thực sự có tâm muốn giết chết bản hoàng tử?”
“Không có, tuyệt đối không có. Võ nghệ của điện hạ quả thực kinh người, Long Môn tranh tài cuối năm nay, vị trí đứng đầu e là sẽ thuộc về điện hạ rồi”.
Vương Thiên thở phào một hơi, vội vàng sửa miệng nói.
“Lui xuống đi, cái chết của Vương Diễm, ta sẽ cho ông một lời giải thích. Nhưng không phải bây giờ, ông hiểu chứ?”
“Tại hạ bây giờ liền cáo lui”.
Vương Thiên không dám đáp lời, ông ta vốn hừng hực khí thế lao đến, giờ lại dẫn theo người của Vương gia chật vật lui đi.
“Lão chó già này rốt cuộc thì vẫn nhũn ra rồi, cũng không đến nỗi ngu ngốc…”.
Có một lão giả áo đen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh người Tần Vũ, thần sắc lạnh nhạt nhìn nhóm người Vương Thị rời đi.
Tần Vũ không nói gì, hắn sờ sờ mũi, trong tay có một vệt máu.
Sắc mặt bắt đầu trở nên âm u.
Trong lỗ mũi của hắn bỗng nhiên chảy ra một dòng máu, trông vô cùng kỳ lạ.
“Ảnh hưởng của Huyền Dương Quyết này đối với điện hạ vẫn quá nặng, ít dùng thì hơn…”.
Người áo đen xoay người nhìn thấy cảnh này thì biểu cảm trên mặt chẳng hề có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374648/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.