Kẻ này xuất quan khiến trời ban điềm lành, ngũ thải tường thụy rơi liên tiếp ba ngày, khắp cả quận Tần Thiên đều có thể thấy được dị tượng.
Nếu là trước đây, Lâm Nhất còn có chút suy nghĩ.
Nhưng trước mắt, lòng hắn như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, xuất quan thì xuất quan thôi.
“Cáo từ”.
Lâm Nhất không ở lại lâu trong Vạn Bảo Các, đợi Nguỵ Nhạc nói xong liền dứt khoát rời đi.
“Lâm Nhất này, sao lại khác trước nhiều như vậy, hay là cảm nhận của ta sai rồi?”
Nguỵ Nhạc sờ cằm, Lâm Nhất ngày xưa mặc dù có khí độ bất phàm, phong mang tiềm ẩn. Nhưng ông ta vẫn có thể nhìn thấu được hắn, còn Lâm Nhất hiện tại, dù có đứng trước mặt thì ông ta cũng khó có thể dò xét được.
Đến cả việc lớn như chuyện Bạch Lê Hiên xuất quan mà hắn cũng chẳng hề gợn chút sóng lòng, rõ ràng như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Chẳng lẽ hắn không biết, từ xưa đến nay một nước không thể có hai vua, một núi không dung được hai hổ sao. Có Bạch Lê Hiên ở đây, dù hắn có bằng lòng hay không thì chắc chắn sẽ khó mà tránh được phải đối đầu với hắn ta.
Chỉ hơi không cẩn thận là sẽ bị người ta dẫm dưới chân ngay.
Một núi không thể có hai hổ cùng chung sống, Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không thể dung được hai hậu bối ưu tú đồng thời nổi danh khắp Đại Tần.
Bảy ngày sau.
Lăng Tiêu Kiếm Các, trong liên minh Quân Tử.
Lâm Nhất đoán không sai, tâm trạng của Vương Diễm quả thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374630/chuong-1209.html