“Ta đã giao một phần bảo vật cho tông môn rồi, còn lại để chính mình sử dụng, nếu ông thích thanh chiến mâu này thì ta sẽ đưa nó cho ông”.
Lâm Nhớ đến thanh chiến mâu còn sót lại trong túi trữ vật của mình, vì nó đã sắp hỏng nên hắn không nộp lên tông môn.
Ngụy đường chủ tiếp nhận chiến mâu, vốn đang rất vui vẻ nhưng ngay lập tức, ông ta nhận ra thanh chiến mâu này đã sắp hỏng, bèn cười nói: “Tuy đã gần hỏng, nhưng cũng là bảo binh thượng cổ hàng thật giá thật, dựa vào danh tiếng của Mật cảnh Ma Liên, hẳn có thể bán được giá tốt”.
Sau khi thu chiến mâu, Ngụy đường chủ nhìn Lâm Nhất và nói: “Lâm công tử chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ quay về nói cho cậu tung tích của Vương Diễm”.
Khoảng năm phút sau, ông ta lại lần nữa xuất hiện với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Lâm công tử, Vương Diễm không hề rời đi mà vẫn còn ở tại Lăng Tiêu Kiếm Các. Hiện hắn ta đang ở trong liên minh Quân Tử”.
“Hắn không có ở Vương phủ?”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia kinh ngạc, lúc trước, theo suy đoán của hắn, có trốn thì Vương Diễm cũng sẽ trốn ở phủ đệ của tông tộc Vương Thị.
Nhưng không ngờ tên này lại dám ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các, đúng là lớn gan mà.
Ngụy Nhạc khẽ cười nói: “Vương phủ à? Ha ha, nếu hắn có kẻ thù thì Vương phủ nào có an toàn bằng Lăng Tiêu Kiếm Các? Chẳng lẽ ở đế quốc Đại Tần này, còn có kẻ dám chạy đến Lăng Tiêu Kiếm Các giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4374629/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.