Có lẽ vì Lâm Nhất đã nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh và được rừng Táng Kiếm thừa nhận.
Cho nên trận pháp ẩn chứa sát khí và kiếm ý to lớn lặng lẽ biến mất, nơi đây tựa như một khu rừng trúc bình thường.
Nhưng vẫn không nên sơ suất khi vào căn nhà trúc trước mặt này.
“Cẩn thận một chút”.
“Hì hì, chỉ chờ câu này thôi”.
Lý Vô Ưu nhanh nhẹn đu lên cây trúc cao trăm trượng, đung đưa mấy lần như chú vượn, sau đó nhảy vào bên trong sân nhà trúc một cách rất nhẹ nhàng.
Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã, quan sát chung quanh rồi chậm rãi bước vào trong sân.
Khoảng sân trống trơn, ngoại trừ hai bệ đá đơn sơ thì chỉ còn căn nhà trúc xây bên hồ.
“Ở đây lạnh thật”.
Lý Vô Ưu đi dạo một vòng, run người cảm thán.
Hắn ta tìm kiếm xung quanh.
Đừng nói bảo vật, ở đây ngay cả cỏ dại cũng không có mấy cây chứ nói gì đến việc có di tích cổ tồn tại.
“Huynh, ta vào nhà xem thử nhé”.
Lý Vô Ưu đảo mắt sang nhìn Lâm Nhất đang sờ bệ đá, nhẹ giọng hỏi ý kiến.
“Ngươi chắc chứ? Biết đâu nơi này có người sống, biết đâu chủ nhân vẫn chưa đi xa”.
“Không thể nào, nơi quái quỷ này lạnh muốn chết, ai mà sống ở đây lâu được. Cùng lắm thì thỉnh thoảng đến sống thử thôi, ta vào đây. Nếu tìm được bảo bối gì thì huynh đừng trách ta không chia cho huynh”.
Lý Vô Ưu ngông nghênh chạy vào nhà trúc.
Hắn ta chỉ mong nơi này từng có cao nhân tiền bối nào đó sống, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373858/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.