Chỉ cần bọn họ tiến vào khu rừng trúc âm u lạnh lẽo trước mắt, rất có thể sẽ phải đối mặt với cái chết.
“Hóa ra kết cục cũng là một chữ chết!”
Lý Vô Ưu nhún nhún vai, cười khổ nói. Bất kể là quay về đường cũ hay bước vào cấm địa thì cũng không phải lựa chọn gì tốt.
“Chưa hẳn không có kỳ ngộ!”
“Ý là sao?”
“Ngươi xem đi!”
Lâm Nhất nhìn rừng Táng Kiếm trước mặt, trong khoảnh khắc, một luồng kiếm quang màu tím phá không mà đi.
Ù ù ù!
Phút chốc, rừng kiếm âm u hoang vắng bộc phát ngàn vạn kiếm quang. Mỗi một thân trúc đều sáng bừng lên, trở nên óng ánh, đồng thời tản ra kiếm ý dày đặc.
Không giống như một khu rừng trúc, mà giống ngàn vạn thanh kiếm sắc bén đang cắm trên mặt đất.
Mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa kiếm ý hùng hậu, nối liền nhau, khiến cho kiếm ý ngưng tụ thành đại dương mênh mông, rộng lớn.
Lý Vô Ưu cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập: “Kiếm ý thật đáng sợ, cho dù là cường giả cảnh giới Tử Phủ cũng sẽ lập tức bị xuyên thành tổ ong vò vẻ, không thể chết hơn được nữa!”
Nhưng hắn ta vừa quay đầu lại thì không thấy Lâm Nhất đâu nữa.
Lý Vô Ưu đưa mắt tìm kiếm thì phát hiện Lâm Nhất đang tiến từng bước vào rừng Táng Kiếm, lúc này vẻ mặt hắn vô cùng thận trọng.
“Lâm Nhất, đừng kích động!”
Lý Vô Ưu hoảng hốt, nhưng Lâm Nhất đã khoát tay ra hiệu cho hắn ta đừng đi theo.
Còn chưa bước vào rừng Táng Kiếm mà Lâm Nhất đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373855/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.