Khi Lâm Nhất đang định đưa Huyết Long Mã đi thì Hắc Phong Tam Sát chợt nhảy ra.
Bắc Giác đã mất một tay, nghe thấy lời giễu cợt của ba người kia thì tức giận.
Ba lão già này không giúp đỡ lúc ông ta giao đấu với Lâm Nhất thì thôi, đến khi ông ta bại trận mới tới chế nhạo.
“Hắc Phong Tam Sát, đừng quá đáng quá…”
Vẻ mặt Bắc Giác âm trầm, ông ta lạnh lùng quát lên.
“Cút đi, ở đây có chỗ cho kẻ vô dụng như ngươi lên tiếng à?”
Lão đại của Hắc Phong Tam Sát là một ông lão áo vàng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Bắc Giác, ép ông ta phải ngậm miệng.
Ai mạnh hơn kẻ đó là vua.
Khi Bắc Giác chưa mất cánh tay, chiến đấu cùng các võ giả khác của quảng trường phía bắc thì Tam Sát còn cố kỵ một chút.
Bây giờ bọn họ đã chẳng còn coi Bắc Giác ra gì.
Ông lão áo vàng nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng bảo: “Tên khốn ngươi đúng là mạng lớn, vực Âm Phong cũng không giết được ngươi”.
Lâm Nhất liếc nhìn ba người họ, cười đáp: “Lá gan cũng lớn đấy, ta nhớ khi ở Thanh Dương Giới, ba người các ông chẳng ai dám hó hé một lời trước mặt ta mà”.
Nói đến sự nhục nhã ở Thanh Dương Giới, vẻ mặt ba ông già chợt lộ vẻ khó coi.
Bị một tiểu bối đánh lùi trước mặt bao người.
Tung hoành quận Thanh Dương bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ba người bọn họ chịu cảnh xấu hổ như vậy.
“Nếu không dựa vào bảo khí lệnh bài thì lão tử chỉ cần một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373805/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.