Người nọ mặc áo trắng, tóc dài xoã tung đong đưa theo gió, thoải mái tự tại, dáng người cao lớn, hai tay chắp sau lưng, khác biệt rõ rệt nhất với những đệ tử Kiếm Các khác là hắn ta đeo một chiếc hộp đựng kiếm.
Diện mạo khôi ngô, tuấn tú kết hợp với vẻ sắc sảo giữa hai đầu lông mày tạo nên khí chất như kiếm, dịu dàng như ngọc.
Điều đáng sợ nhất là hơi thở của hắn ta đã mơ hồ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.
“Tiên Thiên thất khiếu!”
Lâm Nhất khẽ giật mình, tuổi của người này cùng lắm chỉ hơn hắn một, hai tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Tiên Thiên thất khiếu nghịch thiên, quả thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Thấy Lâm Nhất thốt lên kinh ngạc, Minh Diệp cười nói: “Không phải bây giờ hắn mới tới Tiên Thiên thất khiếu đâu, một năm trước hắn đã đạt đến cảnh giới này. Nếu muốn, hắn có thể đột phá Huyền Quan bất cứ lúc nào, cảnh giới Huyền Võ mà người thường khó với tới, nhưng với yêu nghiệt ở đẳng cấp như họ lại là một điều rất dễ dàng, chẳng khác nào thò tay vào túi lấy đồ cả”.
Nghe vậy, Lâm Nhất bỗng chấn động, ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao hắn không đi bước này?”
Minh Diệp giải thích: “Nghe nói là để tích luỹ, Tiên Thiên thất khiếu là nền tảng nhục thể. Nghe đâu nếu có thể luyện thất khiếu đến độ hoàn mỹ nhất, lúc đột phá Huyền Quan có thể hoá thành thần thể thượng cổ. Dù không hoá thành thần thể, những tích luỹ lớn lao này cũng là món tài sản quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373732/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.