Kết quả chắc chắn sẽ là hai bên cùng thiệt hại, không muốn rút lui cũng không được.
Keng! Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, tản mát đi Viêm Ma Chiến Thể trên người, nhìn về phía Minh Diệp, không hiểu hỏi: "Minh công tử, tại sao lại giúp ta như vậy?"
"Cho dù ta không ra tay, với Viêm Ma Chiến Thể hoàn mỹ của ngươi cũng hoàn toàn có thể tự bảo vệ được tính mạng, đúng không?"
Minh Diệp không trực tiếp trả lời, cười hi hi hỏi ngược lại.
Nói cũng không sai, Lâm Nhất tự hỏi, trong đám đông mờ mịt này, tạo thành một đám hỗn loạn rồi từ đó rút lui thì cũng không khó.
"Cho nên, ta tặng ngươi một ân tình tiện tay cũng có gì đâu? Đến Thanh Dương Giới rồi nếu như Quang Minh Các có chỗ nào cần giúp đỡ thì mong Lâm huynh đệ có thể chiếu cố chiếu cố", Minh Diệp mắt sáng như đuốc, trầm giọng cười nói.
Đối phương đã nói thẳng đến mức vậy rồi, Lâm Nhất cũng không tiện từ chối, trong lòng cười khổ, chắp tay nói: "Quá lời rồi, giúp đỡ lẫn nhau".
Nói cho cùng, Minh Diệp vẫn là nhìn ra hắn có giá trị tiềm lực đáng thu hút nên mới ra tay tương trợ.
Nếu đã vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều, ít nhất tạm thời hai người không có xung đột lợi ích gì cả.
Một trận chiến vốn kinh thiên động địa với sự nhúng tay vào của Quang Minh Các lại kết thúc như vậy, khiến không ít người cảm thấy nuối tiếc.
Thậm chí có người còn chỉ mong trận đại chiến này tốt nhất nên đánh đến mức ngươi sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373731/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.