“Kiếm cuối cùng hôm quyết đấu đó không phải là võ kỹ tiên thiên sao? Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm được chắc. Ngộ tính của ngươi cũng ghê thật, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm tham ngộ suốt mấy năm trời mới miễn cưỡng ngộ ra được một chiêu võ kỹ tiên thiên, thế mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã làm được!”
Lâm Nhất nghe thấy vậy liền hiểu ngay, hóa ra người trong tông môn đều nhận định chiêu “Hoa mọc từ chốn nào” của hắn thành võ kỹ tiên thiên cả rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích làm gì.
“Đây là đan dược trị thương mà thiếu môn chủ đưa cho ngươi, thấy khí sắc của ngươi cũng không tệ, chắc hẳn vài hôm nữa là có thể khôi phục được rồi, ta đây sẽ trở về phụng mệnh”. .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||
Trương Hàn lấy hai bình ngọc đặt xuống bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút đã!”
Lâm Nhất gọi đối phương lại.
“Chuyện gì?”
“Thay ta cảm ơn thiếu môn chủ nhé. Với cả, ta đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Được thôi. Cũng không nhiều lắm, chỉ ngủ suốt bảy ngày thôi”.
Bảy ngày ư?
Không ngờ mình lại hôn mê lâu tới vậy, cũng chẳng biết bảy ngày vừa rồi ai đã chăm sóc mình nữa?
Nửa nén hương trôi qua, khi đã cảm thấy tinh thần ổn hơn rồi, Lâm Nhất mới ngồi hẳn dậy, sau đó chậm rãi tháo băng gạc trên người mình ra.
“Trên băng gạc này đắp loại thuốc nào thế nhỉ, không ngờ vết thương trên người mình cũng biến mất luôn”.
Nhìn thân thể lành lặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373550/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.