Ông ấy cho rằng nguồn gốc chiêu thức “Hoa mọc từ chốn nào” mà Lâm Nhất lĩnh ngộ ra được này là từ tàn bản tiên thiên, thế nên giờ phút này, trong lòng ông ấy liền ngập tràn sự vui mừng.
Trên đài, Lâm Nhất miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cũng nhờ kiên trì, chung quy coi như đáng giá…”
Nhưng thời gian dần trôi qua từng giây, càng lúc hắn càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất cuồng quay.
Môn chủ Bạch Thiên Minh kích động tới mức đứng hẳn dậy, trên mặt ông ấy ngập tràn nét vui mừng, dường như muốn nói gì đó, song Lâm Nhất chẳng những không nghe rõ câu nào, mà ngay cả bóng hình của Bạch Thiên Minh trong mắt hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Đảo mắt nhìn khắp xung quanh một vòng, hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn bên dưới đều đang reo hò, nhưng hắn chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bất cứ ai.
Bịch!
Bước chân của Lâm Nhất lảo đảo, hắn té xỉu trên mặt đất, chìm vào hôn mê,
“Mau cứu người!”
Cả hội trường lập tức xáo động, có mất bóng dáng nhanh chóng lao như bay về phía đài đấu võ…
Đến khi Lâm Nhất tỉnh lại thì đã trôi qua được vài ngày.
Lâm Nhất mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, cảnh tượng thật quen thuộc, đúng là căn nhà gỗ đơn sơ của hắn rồi.
Đau quá đi mất!
Lâm Nhất vừa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện đầu mình đau đớn vô cùng.
Hắn đưa hai tay lên ôm đầu, sau đó nhắm mắt, tĩnh thần một lát mới thấy đỡ hơn trước.
Sau đó hắn vén chăn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373549/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.