Giọng Tống Sương hết sức chắc chắn, hắn ta đã điều tra rất cẩn thận, thậm chí còn tìm đến luyện đan sư và luyện khí sư của Diệp gia, theo lời bọn họ thì cũng chỉ vì tiền nhiều nên mới vào Diệp gia làm mà thôi.
Vì thế, Tống Sương mới bày ra trận phục kích này, chiếm lượng tài nguyên khổng lồ ấy làm của riêng.
“Nhưng nếu như Diệp gia yếu ớt đến thế, thì họ lấy đâu ra nhiều tài phú như vậy?”, La Thanh hỏi.
Tống Sương lắc đầu cười nói: “Thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra được mà”.
“Người ra đường nhặt được bảo vật rồi phát tài cũng không phải là ít”.
“Căn cứ theo phán đoán của ta, Diệp gia cũng chỉ có thế mà thôi, bất ngờ có được lượng tài phú khổng lồ, nhưng không biết ẩn nhẫn, đi tiêu xài hoang phí”.
“Dù ta có ra tay hay không, thì cũng sẽ có kẻ khác nhắm vào Diệp gia thôi, cữu cữu thấy ta nói có đúng không”.
La Thanh khẽ gật đầu, ông ta cũng nghĩ thế.
Tất cả mọi hành động của Diệp gia, nhìn thế nào cũng thấy giống bọn nhà giàu mới phất.
Người như thế, ông ta cũng thấy nhiều rồi, chẳng thể có kết quả tốt.
“Ha ha, lần này ngươi làm rất tốt”.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần phong ba lần này qua đi, ta sẽ nghĩ cách khôi phục lại chức vị phó sứ của ngươi”.
“Chỉ cần không bị Diệp gia tìm tới là được”, La Thanh cười nói.
Tống Sương lập tức cười ha hả: “Cái đó là điều chắc chắn rồi, ta tuyệt đối không thể bị Diệp gia tìm ra!”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-thien-ha/478692/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.