Type: Thùy Miên
Sau một ngày tăng ca, Lê Họa rời khỏi công ty với cái cổ mỏi nhừ. Trông thấy xe của Lộ Thiếu Hành, cô cứ thế đi tới. Thói quen là một thứ thật đáng sợ, lần đầu tiên thấy anh đợi ở đây, cô cảm động, nhưng sau nhiều lần như vậy, cô lại chẳng còn cảm giác gì nữa.
Lộ Thiếu Hành nửa cười nửa không. Gần đây cô rất cứng đầu, nếu anh không đến đón cô về Đông Linh thì cô sẽ không chủ động về đó.
“Càng ngày càng làm giá rồi!” Khiến anh phải đợi ở đây lâu như vậy, dường như trong tiềm thức anh luôn cho rằng thời gian của mình quý giá hơn của cô.
Lê Họa mở cửa lên xe, “Em có yêu cầu anh làm vậy đâu”.
Giọng điệu gì thế? Anh “hừ” một tiếng, “Dạo này bận lắm à?”.
“Chưa bằng anh.” Lê Họa thắt dây an toàn, miệng mỉm cười.
Thế gian này vốn không có gì đáng để con người ta phải đau khổ, vậy nên hãy cố gắng tươi cười. Huống hồ, những chuyện đau khổ nhất đều đã trải qua rồi, cho dù tương lai ra sao, cũng sẽ không có gì tồi tệ hơn được nữa.
Có lẽ sự xuất hiện của Lộ Thiếu Hành là để thức tỉnh cô, cũng có thể cuộc sống vốn là cuốn sách giáo khoa tốt nhất, dạy cho cô nhận ra rằng, ham muốn càng nhiều thì càng khó có được hạnh phúc.
Cô khăng khăng muốn nắm giữ mãi những thứ thuộc về mình. Nhưng cho dù đối phương hứa hẹn vĩnh viễn thì sao, sẽ thật sự trở thành vĩnh viễn ư? Đã vậy, cần gì phải cưỡng cầu. Tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh/1215652/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.