Type: Thùy Miên
Lê Họa xoay xoay chiếc túi xách, cuối cùng quay lại, mỉm cười nhìn Lộ Thiếu Hành. Thật may mắn vì cô đã đi đôi giày cao gót này, khiến cảm giác đuối thế trước mặt anh giảm bớt đi, dù cho đó chỉ là sự an ủi do cô tự tạo ra.
“Không phải.” Nói rồi, cô bỏ đi.
Thật buồn cười. Anh như một người chỉ biết làm đại sự, cho rằng cô không hiểu anh. Còn cô chỉ như một cô gái bình thường cảm thấy người đàn ông này không hiểu mình.
Lộ Thiếu Hành giữ tay cô lại: “Nếu không phải vậy thì nói rõ ra đi.”
Lê Họa quay đầu lại: “Nói gì?”.
“Nếu không phải vì chuyện nhà họ Tô, thì vì lý do gì?”
Hiện tại, anh đột nhiên hiểu ra tốt nhất không nên nói những lời đại loại “anh hiểu em” với người phụ nữ này. Chơi trò đoán ý người khác, anh luôn thua. Nếu đã không đoán ra thì tốt nhất nên nói cho rõ ràng để tránh hiểu lầm.
Tuy nhiên, Lê Họa không chịu thỏa hiệp: “Đúng vậy, không phải vì nhà họ Tô, là vì họ Vương, họ Tôn…”.
Lộ Thiếu Hành càng siết chặt bàn tay khiến cánh tay đang lạnh băng của cô thêm đau nhức. Anh không thích cô gây sự vô lý kiểu này, vốn không thoải mái, cô còn dám xuất hiện trước mặt anh.
Một khi Thượng đế đã muốn ban duyên phận cho ai đó thì quỷ thần đều không cản được.
“Bỏ tay ra!” Lê Họa cố vùng vẫy. Tay còn lại cầm túi xách liên tục đập vào người Lộ Thiếu Hành. Anh vẫn đứng yên, không có dấu hiệu sẽ buông tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh/1215650/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.