Bối Nhuận Dư kịp thời bắt lấy chân cô, anh kéo lòng bàn chân của cô áp lên ngực mình, một chân bị đưa lên cao, chiếc váy bị bốc lên, gần như nhìn thấy được chiếc quần tam giác nhỏ bé đang lấp ló phía dưới.
Bối Nhuận Dư nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng cứ khô khan khó chịu. Đây có khác gì tự mình lấy đá đập chân không chứ.
Tử Ngai biết "người lạ" vào nhà chính là ai kia, cô bĩu môi, chân giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh.
- Bỏ em ra, đồ đáng ghét!
Cô lại bị anh bắt nạt nữa. Mặt mũi nhăn nhó đầy hờn dỗi nhìn anh, còn anh thì đang cố gắng nín nhịn không dám xông pha. Trái cổ lên xuống liên hồi, mãi mới bình tĩnh trở lại. Anh đặt chân của Tử Ngai xuống, bản thân cũng ngồi xuống ghế, đem hai bàn chân trắng nhỏ của Tử Ngai gác lên đùi mình.
Tay anh theo thói quen yêu thích, vuốt ve không ngừng chân Tử Ngai. Cô nhột nên giãy ra vài cái, Bối Nhuận Dư liếc mắt nhìn cái váy càng lúc càng hở cao, anh chỉ có thể cố gắng kéo nó xuống, che khuất đi vị trí đầy hấp dẫn chí mạng kia.
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng:
- Lát nữa anh dẫn em đi ra ngoài ăn tối, đã lâu rồi chúng ta chưa ở riêng cùng nhau.
- Thật sao anh? Em muốn ăn kẹo bông gòn.
Tử Ngai nhìn thấy trên tivi giới thiệu rất hấp dẫn, giống hệt như bông mềm trong chăn gối, nhìn rất thích. Nghe thấy anh bảo sẽ dẫn đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-thuong-tuong-xin-buong-tha-vo-ngoc/3325484/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.