Đêm hôm đó, Cố Thâm đặc biệt dịu dàng. lại còn ghé vào tai cô thỉnh thoảng gọi tên. Hàn Kỳ Âm dần bị khoái cảm che lấp, tiếng rên rỉ bao trùm khắp căn phòng, Cố Thâm ở trên đang chạy nước rút nhấp mạnh từng đợt.
"A...a..."
"Nhẹ một chút...con...a.."
Hắn hôn lên đôi môi đang rên rỉ kia, đưa lưỡi vào cuồng nhiệt khuấy đảo. Hắn biết lượng sức của mình, sẽ không tổn hại gì đến đứa bé.
Hàn Kỳ Âm chống tay lên ngực hắn, hai bầu ngực căng tròn mãnh liệt thở gấp, Cố Thâm chế trụ một bên nắm lấy, ở dưới càng động nhanh. Gương mặt đẹp như tạc mồ hôi lấm tấm, vành mắt đỏ lên vì dục vọng.
"Hừm."
"A..."
Cả hai cùng đồng thanh kêu lên, Cố Thâm nằm xuống một bên ôm lấy cô, hắn vừa rút ra thì dịch thủy đã tràn ra ngoài. Hàn Kỳ Âm xấu hổ vô cùng, lấy hai tay che mặt. Cố Thâm kéo lấy tay cô, lại cắn lấy bờ môi ngọt ngào, bế bổng cô lên bước vào phòng tắm.
Hàn Kỳ Âm ngồi trong lòng hắn, bồn tắm to rộng cho cả hai người, cả phần gáy và lưng của cô đều tràn đầy dấu hôn, ở sau bả vai là vết sẹo mờ mờ do đạn bắn lúc trước.
Cố Thâm đứa ngón tay lên vuốt ve chỗ đó, cô giật mình lấy tay che đi
"Lão...lão đại..."
Cô không muốn hắn nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên người, lúc làm tình đặc biệt càng muốn che đi, Cố Thâm thích nhìn gương mặt cô lúc hắn 'yêu' cô nên hắn không làm từ đằng sau.
"Không sao."
Hắn gỡ tay cô ra, sau đó cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269922/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.