Vũ khí hóa học...
Ba mẹ cô...
Cả người Hàn Kỳ Âm giống như rơi vào một hồ nước đen lạnh sâu thẳm không thấy đáy.
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm há miệng mà không biết nói gì, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
"Bọn chúng giết ba mẹ em, còn đốt cả tòa biệt thự, bọn chúng muốn tiêu hủy tất cả. Có lẽ ba mẹ em và bọn chúng đã nảy sinh xung đột, mà nguyên nhân là..."
Hắn xoa đầu cô. ánh mắt hổ phách thâm thúy, lời ít ý nhiều.
"Em..."
Cô bắt đầu nhớ lại, từng mảnh kí ức vụn vỡ hiện lên, ba mẹ lúc đó nói chuyện riêng với nhau, lúc nhìn thấy cô thì lại vội vàng im lặng, có lúc cô nhìn thấy họ lén lút rời đi vào ban đêm, họ lên một chiếc ô tô đen sang trọng. Và sáng hôm sau lại tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Lão đại...tổ chức đó là ai?"
"Tôi vẫn đang điều tra."
Hắn xoa đầu cô dịu dàng, khi hắn nhìn thấy hồ sơ của cô, Hàn Kỳ Âm khi đó ánh mắt vẫn còn trong trẻo ngây thơ. nụ cười rạng rỡ tươi tắn chụp ảnh cùng bạn học. Cô mặc váy trắng, càng tôn lên vóc dáng thuần khiết xinh đẹp. Mái tóc ngắn ngang vai, nụ cười của cô không vương chút nỗi đau mất đi người thân như bây giờ.
Khi đó hắn mới tin rằng phép màu trên đời này thật sự có thật. Ông trời đã đem cô đến bên hắn, bọn họ vốn dĩ là người ở hai thế giới khác nhau nhưng có thể gặp được nhau, đó là duyên phận.
"Đừng quá đau lòng. Có tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269921/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.