Bệnh viện của Mộ gia.
Bên ngoài phòng cấp cứu,bà Mộ lo lắng đi đi lại lại, đèn vừa tắt. bác sĩ đi ra bà Mộ là người đầu tiên chạy đến hỏi
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Vết thương khá sâu, nhưng may mắn là cấp cứu kịp thời, nếu muộn một chút thì tôi e rằng Mộ tiểu thư lành ít dữ nhiều."
"Hiện tại cô ấy ổn rồi, đã chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Phu nhân đừng lo, người nhà có thể vào thăm."
"Cảm ơn bác sĩ...cảm ơn bác sĩ..."
Bà Mộ rối rít cảm ơn, Mộ Dung Nham cũng đi đến nhẹ giọng cảm ơn. Vị bác sĩ nói
"Không có gì. Đây là việc của chúng tôi mà."
Lúc đi qua ông Mộ vị bác sĩ đó còn gật đầu chào, bà Mộ không thèm nhìn ông Mộ đi thẳng vào trong, trông thấy Mộ Dung Tuyết mặt trắng bệch nằm trên giường, nỗi thương xót con lại trào lên.
"Mộ Vinh, ông hài lòng rồi chứ?"
Bà Mộ lại không kìm chế được trách cứ ông.
"Bà đừng nói nữa."
"Tôi nói sai sao? Ông coi thanh danh của cái gia tộc này hơn cả tính mạng của con gái ông..."
"Mẹ...đây là bệnh viện."
Mộ Dung Nham cản lại, bà Mộ nước mắt lưng tròng hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết, là một người mẹ có ai mà không thương con chứ, nhìn thấy con gái thế này bà là người đau xót hơn ai hết. Ai nói rằng giàu sang là sung sướng? Đời bà đã bị mất tự do rồi, nay lại đến lượt con gái...
Mộ Vinh thực sự cũng lo lắng không kém nhưng bị cái tôi quá lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269902/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.