Đêm tối.
Cả Cố gia lại chìm vào yên ắng, Hàn Kỳ Âm đã thiếp đi trên giường từ lâu, dáng vẻ của cô lúc ngủ hay co người lại như con tôm. Hàn Kỳ Âm quấn lấy chăn. chỉ lộ ra gương mặt mềm mịn xinh đẹp.
Bên ngoài, có tiếng bước chân chầm chậm đến gần, mở cửa ra. Bên trong phòng tối om, trông thấy cô đã ngủ say Cố Thâm thở dài đi đến, hắn cởi hai cúc áo ra nằm lên giường ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô giúp hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn đưa tay ra kê đầu cô lên, một tay đặt ở eo nhỏ. Đôi môi hôn nhẹ vào phần gáy trắng nõn, hắn biết cô cảm nhận được, hắn biết cô chưa ngủ say, nhưng cả hai người không ai lên tiếng trước.
Bọn họ sợ rằng một khi nói ra thì không khí bình yên này sẽ bị phá vỡ. Hàn Kỳ Âm chờ đợi một lời giải thích từ hắn, cô tin Cố Thâm sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, không còn yêu cô nữa.
Cái hôn nhẹ nhàng chạm vào gáy lúc nãy nâng niu như sợ cô sẽ biến mất, hắn không mạnh bạo như thường ngày, không đè cô ra hôn ngấu nghiến mà chỉ ôm cô từ phía sau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương, cảm nhận hơi ấm của nhau.
Hàn Kỳ Âm nằm im, ánh mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm. Ánh trăng dịu dàng soi rọi hai bóng hình ôm lấy nhau, Cố Thâm nhắm mắt, bàn tay ôm lấy eo cô chặt hơn, đôi môi mấp máy cất tiếng
"Tôi xin lỗi."
Hắn đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269901/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.