"Anh không sao chứ?"
Một tên thuộc hạ thấy sắc mặt Mạc Tư Huyền trắng bệch, lo lắng hỏi.
"Không sao. Đừng động vào tôi."
Mạc Tư Huyền chọn một chỗ ngồi xuống, mọi người đều im lặng. Chỉ có thâm tâm anh đang dần đau đớn, đau hơn cả vết thương trên bả vai.
Ông trời...quả là rất biết cách trêu ngươi người khác.
Anh cố lấy lại bình tĩnh của mình, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như xưa. Nhưng một khi đã động tâm rồi thì sao có thể trở lại như bình thường? Khóe môi anh nhếch lên rất nhẹ tự châm biếm bản thân, mong rằng Mộ Dung Tuyết quay trở về Mộ gia an toàn, không còn nhớ tới anh nữa.
*
*
*
"Lão đại...anh có chuyện gì giấu em đúng không?"
Hàn Kỳ Âm đột nhiên hỏi.
"Không có."
"Tôi không giấu gì em cả."
"Anh chắc chắn có chuyện giấu em."
Cô khẳng định, hai tay nâng mặt Cố Thâm lên. Bình thường hắn đâu cần khẳng định thêm một câu thừa thãi, hắn chỉ đơn giản nói không có là được rồi.
Còn nữa, mỗi lúc cô lên tiếng là hắn lại đè cô ra hôn, không cho cô nói. Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, hai người mắt đối mắt, sau đó đồng tử Cố Thâm hơi động nhẹ, liếc sang bên trái.
"Lão đại..."
Cô nheo mắt
"Đúng rồi, Mạc Tư Huyền đâu?"
Cả ngày hôm nay không thấy anh ta, bình thường giờ này Mạc Tư Huyền sẽ ở đây cùng Cố Thâm cơ mà.
"Không biết.". ngôn tình ngược
Cố Thâm lại đáp lại nhanh gọn.
Hàn Kỳ Âm định lên tiếng vạch trần hắn thì có tiếng gõ cửa vang lên, cô định đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269895/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.