Mạc Tư Huyền lần đầu thấy một kẻ ngông cuồng như Vệ Hoằng, may mà anh ta nhẫn nhịn được, không phải lão đại, nếu không thì Cố Thâm làm sao mà có kiên nhẫn ngồi đây nghe ông ta khua môi múa mép.
"Tôi chỉ e rằng ông nuốt không trôi."
Mạc Tư Huyền lạnh lùng nói.
Vệ Hoằng cười haha
"Cố lão đại yên tâm. Khó nuốt mấy thì đối với tôi cũng không thành vấn đề."
"Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp và trả giá. Ông biết mà?"
"Cố lão đại, đây làm sao có thể coi là uy hiếp, đây là chúng ta đang thực hiện trao đổi..."
Mạc Tư Huyền một mặt nói để kéo dài thời gian, mười ngón tay mua trên bàn phím tìm kiếm vị trí mà Mộ Dung Tuyết bị nhốt.
"Cố lão đại. Nếu anh còn chần chừ, tôi e là không còn nhiều thời gian đâu."
Mạc Tư Huyền nhếch môi, ấn enter một cái, vị trí của Mộ Dung Tuyết ngay lập tức hiện ra, anh đã dò theo điện thoại của cô mang bên người, phát hiện đó là một ngôi nhà trên một dãy núi thấp, bên dưới là bờ biển.
Nhưng bên trong Mộ Dung Tuyết lại không nghe thấy tiếng sóng biển nên không biết mình đang ở đâu, căn phòng được cách âm rất tốt.
Gương mặt Mạc Tư Huyền lộ ra vẻ lạnh lùng y hệt Cố Thâm
"Muốn công nghệ chế tạo vũ khí của tôi? Trừ phi tôi chết!"
Anh nói thẳng một câu, sau đó tắt kết nối. Vệ Hoằng sững sờ giây lát, sau đó bật ra tràng cười haha điên cuồng
"Được lắm! Đã thế thì tao cho cả hai chúng mày cùng chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269893/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.