Còn Hàn Kỳ Âm lúc này đang bị nụ hôn của Cố Thâm chế ngự muốn xây xẩm mặt mày. Hơi thở cô gấp gáp, không được rồi, nếu cứ thế này thì cô sẽ ngạt thở mất....
"Ưm lão đại...anh buông em ra đi..."
Cô vùng vẫy, như mọi lần nỉ non cầu xin hắn, Cố Thâm hừm một cái, cắn vào môi cô trừng phạt rồi mới buông ra
"Nói. Sao đột nhiên đưa Mộ Dung Tuyết đến đây?"
Bất cứ ai liên quan đến họ Mộ hắn đều không thích.
Mới thả cô đi chơi có một lát mà đã gây chuyện rồi.
"Lão đại, anh nghe em giải thích đã..."
"Mau lên."
Cố Thâm ôm cô vào lòng, đôi môi cứ hôn khắp gương mặt cô.
"Em...tình cờ gặp Mộ Dung Tuyết, hoàn toàn không cố ý đưa cô ấy đến đây. Còn việc Mạc Tư Huyền, em thực sự không biết cô ấy thích anh ta."
"Không cố ý?"
Ánh mắt Cố Thâm nheo lại, bắt trúng từ khóa.
Nội tâm Hàn Kỳ Âm...'cũng không hẳn là không cố ý...'
"A lão đại! Hôm nay em đi chơi rất vui, bên ngoài phong cảnh rất đẹp...em còn gặp mấy tên côn đồ nhưng không sao, em đã đánh cho bọn chúng không bò dậy được..."
Cố Thâm nhìn cô khoa môi múa mép, không bóc mẽ ngay mà bàn tay đặt ở eo gõ nhè nhẹ, ánh mắt như có như không...
"Ừm..."
Hàn Kỳ Âm cố tình đánh trống lảng, đại não cố vắt ra xem còn chuyện gì để nói không, nhưng mà càng cố nghĩ thì lại càng rối, hai tay nhỏ cứ xoắn xuýt vào nhau.
Cố Thâm tất nhiên không ép thêm, hắn tin cô cũng không dám nói dối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269876/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.