"A!"
Cô kêu lên. Đồng tử long lanh vội liếc xem Tư Duệ và Mạc Tư Huyền có để ý không, trước mặt người ngoài mà Cố Thâm vô tư kéo cô vào người ôm ấp.
Biểu cảm trên mặt Hàn Kỳ Âm ngại ngùng như cô vợ nhỏ, gò má hơi đỏ, cánh tay chống lên ngực hắn, tư thế này quá đỗi khiến người khác hiểu lầm mà...
Da mặt của Cố Thâm dày đâu sợ người khác để ý, mà cũng chẳng ai dám để ý hắn. Hắn muốn ôm cô còn phải quan tâm xem người khác nghĩ gì hay sao?
Còn Hàn Kỳ Âm cho dù bị hắn ôm bao nhiêu lần, nhưng trước mặt bọn Tư Duệ, cô vẫn không quen, cô biết Cố Thâm một khi đã hành động thì đâu quan tâm xem người khác nghĩ gì. Cô lại không dám phản kháng hắn, thế là đành mặt dày theo hắn cố gắng không để ý
"Lão đại, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Hàn Kỳ Âm cười tươi lấy lòng hỏi. Trực thăng của Cố Thâm vừa bị tấn công, trong lòng hắn bây giờ có lẽ rất khó chịu.
Đôi mắt hổ phách của hắn dừng lại trên gương mặt Hàn Kỳ Âm, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, cánh tay siết chặt lấy eo cô hơn, thanh âm hờ hững cất lên
"Singapore."
"Singapore?!"
Hàn Kỳ Âm há hốc mồm ngạc nhiên, vừa mới ngủ có một chút, tỉnh lại đã ở Singapore sao? Có vẻ như cô toàn bị lâm vào hoàn cảnh này thì phải. Lần trước cũng ngủ một giấc, tỉnh lại đã bị Mộ Dung Nham đưa đến Nga, lần này thì bị Cố Thâm đưa đến Singapore. Ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269817/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.